Khi anh bước ra ngoài cửa, chỉ thấy Tô Diên bận chiếc áo khoác quân nhân dày rộng, đeo nhiều lớp khăn quàng cổ đứng ở nơi đó tròn vo như quả bóng, mập mạp đáng yêu.
Nhìn thấy anh, Tô Diên tiến lên vài bước, tự nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, bỏ vào trong túi áo khoác của anh.
Anh vô thức căng thẳng cơ thể, xuyên qua túi nắm lấy tay cô, dịu dàng hỏi: "Trời lạnh thế này, sao không bảo anh đến đón em?"
Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ tay anh, Tô Diên vừa tiến về phía trước vừa kể lại cuộc điện thoại với Trương Lan Quyên.
Phó Mặc Bạch càng nghe càng nhíu mày, nghĩ thầm: Người nhà họ Tô mặt dày thật.
"Sau này đừng chừa mặt mũi cho họ nữa, em cứ việc cúp máy ngay đi."
Nhưng Tô Diên có suy nghĩ của mình: "Em vẫn còn chưa tra rõ thân thế mà, tuyệt không thể trở mặt với họ. Chỉ cần em không về, trời cao hoàng đế xa, bọn họ cũng không làm gì được em đâu. Có điều, có phải anh từng làm phật lòng bà ấy không? Em nhắc đến anh, hình như bà ấy không vui cho lắm."
"Bà ta vui mới là lạ."
Nghe vậy, trước mắt Tô Diên sáng ngời: "Anh kể em nghe đi, anh đắc tội bà ấy khi nào vậy?"
Phó Mặc Bạch im lặng một lúc, rồi vẫn nói: "Lần về thủ đô này, người nhà họ Tô muốn mời anh ăn cơm, anh không đi."
"Bọn họ muốn mời anh ăn cơm làm gì?"
Đây không phải tác phong của Tô Kiến Quốc.
"Anh đoán ông ta đang thử. Vả lại muốn giới thiệu con gái của họ với anh."
"..."
Cô khó tin mà nhìn anh, như nuốt phải ruồi, ghê tởm cực kỳ.
"Anh nói Triệu Tiểu Tuyết à?"
"Ừm, hình như là cô ta."
Điều này khiến Tô Diên nhớ đến cốt truyện trong sách, trong đó vốn không có tình tiết này, từ đầu đến cuối không xuất hiện Phó Mặc Bạch.
"Em muốn hỏi anh một câu."
"Hửm?"
"Nếu anh không tới đây thì sẽ được điều đến quân khu nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-98.html.]
"Quân khu Tây Nam."
Tô Diên nghe được đáp án, nhất thời không nghĩ ra được rốt cuộc có chỗ nào không ổn.
Bọn họ đi vào ký túc xá.
Đầu tiên Phó Mặc Bạch rót một ly trà ấm làm ấm tay, Tô Diên câu nệ ngồi bên mép giường, hai tay cầm ly trà, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh hôn nhau lần trước.
Khuôn mặt cô dần dần đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Phó Mặc Bạch nhìn cô, cổ họng khô khốc: "Dự báo thời tiết nói chiều nay có trận tuyết lớn, chi bằng em ở đây vài ngày, có anh ở cùng sẽ không chán đâu."
Tô Diên hơi d.a.o động, nhưng nghĩ lại vẫn từ chối: "Em phải thực hiện chính sách vừa học vừa làm với bọn nhỏ, đã sắp xếp xong bảng giờ giấc rồi, không ở lại lâu được."
"Cứ ở trước một đêm đi, chờ ngày mai tuyết ngừng anh sẽ đưa em về."
Cô nhìn vào mắt anh, do dự một lúc lâu sau, cuối cùng đồng ý.
Trai đơn gái chiếc không thể ở chung một phòng, càng không thể để cô ở lại ký túc xá một đêm. Suy xét đến nhiều vấn đề, Phó Mặc Bạch thuê hai căn phòng ở nhà khách bên cạnh quân khu.
Bọn họ mỗi người một căn.
Tô Diên buồn bực: "Sao anh lại phải thuê thêm một căn vậy?"
Phó Mặc Bạch giải thích: "Tối đến ở đây yên lặng lắm, anh ở cùng em."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cô không khỏi tưởng tượng đến hình ảnh khủng bố âm u, vội gật đầu đồng ý: "Cảm ơn, làm phiền anh rồi."
Thấy cô không từ chối, người đàn ông nhếch môi: "Đừng khách sáo, đây là điều anh nên làm."
Buổi chiều, trận tuyết lớn đúng hẹn tiến đến.
Nhìn tuyết rơi ngoài ô cửa sổ, Tô Diên ngồi bên lò lửa nướng khoai lang, mùi hương tràn ngập trong không khí khiến người ta thoải mái.
Phó Mặc Bạch ở bên cạnh cô, tận hưởng khoảng thời gian ấm áp được ở cùng cô này.
Bấy giờ Tô Diên bỗng hỏi nhỏ: "Ba mươi Tết năm nay anh định thế nào? Có về Bắc Kinh không?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, được hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Còn em thì sao? Có tính toán gì không?"
Tô Diên nghiêm túc tự hỏi, sau đó đáp: "Em không muốn về Bắc Kinh, chắc là sẽ ăn Tết cùng mẹ nuôi, hoặc là… Đến thành phố Cáp Nhĩ Tân điều tra."
Ý tưởng này không mưu mà hợp với Phó Mặc Bạch, anh cười khẽ với cô, quyết định nói: "Hay là anh đi Cáp Nhĩ Tân với em nhé? Chúng ta chúc Tết Tô Diễm Ninh, sẵn tiện cho mọi người một niềm vui bất ngờ."