Cô nghe xong thản nhiên cười, ngược lại còn an ủi anh: "Anh yên tâm đi, em biết mấy chiêu phòng thân, còn có thế liên quyền, với vóc người đó của Phương Đức Thắng vốn không phải đối thủ của em, điểm này anh biết rõ mà."
Hai người lớn lên cùng nhau, chiêu phòng thân của cô là do anh dạy. Nhưng Phó Mặc Bạch vẫn không yên tâm: "Đôi khi minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Em đừng quá tự tin, vẫn nên dọn lên thị trấn sống đi."
Chỉ cần cô nói với lãnh đạo trong thôn một tiếng, viết tờ chứng minh là có thể tạm thời rời đi, nhưng Tô Diên không muốn rời khỏi.
"Nếu Phương Đức Thắng thật sự có ý đồ xấu với em, em không muốn bỏ lỡ cơ hội để điều tra chân tướng thế này."
Sớm đoán được cô sẽ như vậy, Phó Mặc Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhìn cô mà nói: "Để một mình em ở đây đối mặt với nguy hiểm sẽ khiến anh lo lắng. Dẫu chỉ vì anh, em dọn lên thị trấn ở vài ngày trước được không? Chân tướng sớm muộn gì cũng sẽ được điều tra, anh cam đoan sẽ điều tra rõ trước khi đến Tết."
Dưới thế công của anh, Tô Diên suy nghĩ một lát, đồng ý với anh sẽ suy xét lại.
Phó Mặc Bạch biết tính cách của cô, không khuyên bảo nữa. Sau khi rời khỏi thôn Bạch Vân, anh không về thành phố Thanh Sơn mà đi đến đồn công an thị trấn.
Sáng hôm sau.
Tô Diên cầm một xấp giấy và bút mực chuẩn bị lên thị trấn đi làm.
Khương Tùng đưa cô đến con đường rộng rãi ngoài thôn như đã hứa, không ngừng nhắc nhở: "Để anh đưa em lên trấn cho, con người Phương Đức Thắng xấu xa, chuyện gì cũng làm ra được."
"Không cần đâu, em đi với Lý Thụ mà, anh ta không dám trắng trợn vậy đâu. Hơn nữa trước mắt chỉ là suy đoán mà thôi, nói không chừng người Phương Đức Thắng đối phó không phải em thì sao?"
Hai người ai cũng không thuyết phục được ai, mãi đến khi Lý Thụ đến gần mới im miệng.
Thấy hôm nay lại có một người theo cùng, Lý Thụ rất tò mò: "Cô ơi, anh ấy là ai vậy?"
Không đợi Tô Diên trả lời, Khương Tùng đã đáp lại ngay: "Cậu là cậu ba của cháu, từ hôm nay trở đi cậu đưa hai người đến trường."
"??"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-94.html.]
Lý Thụ và Tô Diên không hẹn mà cùng trợn to mắt. Lý Thụ không ngờ anh ấy trông trẻ như vậy mà lại có bối phận lớn thế kia!
"Anh là cậu ba nào vậy? Sao em không nghe mẹ em nhắc đến?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của cậu bé, Khương Tùng nhướng mày: "Tối nay về cháu có thể hỏi thăm gia đình một chút, xem cậu có lừa cháu không là biết."
Lý Thụ gãi đầu, không nói gì nữa.
Đến khi đưa họ đến cổng trường, Khương Tùng mới yên tâm rời đi.
Tiết học đầu tiên là tiết Ngữ Văn, Tô Diên phát giấy và bút mực hôm qua mình mua xuống cho cả lớp, nói: "Các em có thể viết lại chữ Phúc mà cô đưa ra trước. Vì điều kiện có hạn, mọi người lấy nước luyện tập trên mặt đất trước nhé."
Nhìn chữ Phúc cứng cáp có lực kia, có bạn học hiếu kỳ hỏi: "Cô ơi, chữ này ai viết thế ạ? Viết đẹp quá luôn!"
Nghe thấy bạn trai được khen, Tô Diên rất tự hào: "Là thầy của cô viết, nếu các em luyện tập chăm chỉ, chắc chắn trong tương lai sẽ còn viết đẹp hơn thầy ấy."
Mọi người được khích lệ, sôi nổi tỏ vẻ mình sẽ luyện tập chăm chỉ!
*
Thời gian thoáng chốc trôi qua, đảo mắt đã đến bốn ngày sau.
Mấy hôm nay vì có Khương Tùng đón đưa, ngày nào Lý Thụ ngồi xe ngựa đến trường đều vô cùng vui vẻ. Cậu bé rất sợ ngày nào đó không được đưa rước nữa, bản thân lại phải đi bộ đến trường như trước.
Thế là cậu bé rất có ánh mắt hỏi han ân cần, lúc mọi người im lặng thì tìm lời để nói, Khương Tùng bị làm phiền cực kỳ.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên thấy vậy rất muốn cười, thầm cân nhắc phải nên thuyết phục đối phương thế nào để anh ấy không đi đón mình nữa.
Hôm nay mọi người tan trường về nhà như mọi khi, khi đi ngang qua văn phòng ủy ban thôn, họ thấy rất nhiều người tụ tập với nhau, tiếng la hét ầm ĩ vang trời, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tô Diên đi lên phía trước muốn hỏi rõ, lại bị Dương Hiểu Hồng vây xem lén kéo qua một bên nói khẽ: "Nhà họ Phương xảy ra chuyện, cô đừng qua đó. Mẹ của Phương Đức Thắng đang ngồi bệt dưới đất khóc tang kia kìa."