Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 91

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:28:35
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phương Nhị Nha không ngờ anh ta lại nhát gan như vậy, không khỏi bực mình, sau khi suy nghĩ một chút, cô ta cố ý cám dỗ: "Bằng không em cho anh ba trăm. Chỉ cần anh có thể xử lý cô ta thành công, vị doanh trưởng Phó đó sẽ không còn quan tâm đến cô ta nữa, cũng không bao giờ ra mặt giúp cô ta. Lúc đó cô ta chỉ có thể gả cho anh, vừa được hời một người vợ vừa kiếm được ba trăm tệ, anh thấy việc làm ăn này thế nào?"

Phương Đức Thắng không khỏi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tô Diên, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ, đồng ý rồi.

Một bên khác.

Tô Diên ngồi trên xe, chỉ cảm thấy đen đủi: "Mới sáng sớm đã gặp Phương Nhị Nha, sao em cứ cảm thấy mọi việc hôm nay sẽ không suôn sẻ thế nhỉ?"

Phó Mặc Bạch vừa lái xe vừa nâng tay phải lên xoa nhẹ đầu cô, an ủi: "Chúng ta không được mê tín dị đoan, dù chuyện đó xảy ra thật thì cũng nhớ rõ cái xấu không bao giờ áp được cái tốt."

Tô Diên bị chọc cười, cười xong cô hỏi anh: "Chuyện của Khương Tuyết anh điều tra thế nào rồi? Có manh mối gì không?"

Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Trước mắt đã tra được Phương Đức Thắng thường xuyên ra vào một con hẻm nào đó, nơi đó có một góa phụ, có thể là đối tượng của anh ta hoặc là mối quan hệ khác."

Cô ngạc nhiên nhướng mày, nghĩ thầm: Liệu có phải là góa phụ đã gây ra tai tiếng với anh ta năm xưa không? Vậy anh ta cũng thâm tình phết.

Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã đi vào thị trấn.

Tô Diên muốn mua giấy và bút mực, họ đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua ba mươi cây bút lông, một số giấy Tuyên Thành và giấy đỏ, còn có hai nghiên mực lớn.

Mua xong mọi thứ, cô cười nhìn Phó Mặc Bạch, vẻ mặt đầy nịnh nọt: "Em có việc muốn nhờ anh giúp."

Người đàn ông khẽ nhướng mày nhưng rất nhỏ, không phát hiện ra được, rất tò mò rốt cuộc là chuyện lớn đến nhường nào mà cô cần phải thế?

"Sao vậy?"

Tô Diên sờ chóp mũi của mình, ngượng ngùng nói: "Em biết anh viết chữ bằng bút lông rất đẹp! Đó là ông nội Phó đã cầm tay dạy anh. Em muốn nhờ anh viết một vài tờ chữ Phúc để các em học sinh tham khảo."

Phó Mặc Bạch không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, để tiết kiệm thời gian, thậm chí họ không đi qua cửa hàng sách mà đi về căn phòng thuê viết chữ bằng bút lông.

Tô Diên chịu trách nhiệm mài mực.

Hai người đứng trước bàn viết, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Nhân lúc anh chưa viết chữ, Tô Diên mài mực, hỏi: "Anh đã không viết từ bao lâu rồi? Có cảm thấy lạ tay không đấy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-91.html.]

Phó Mặc Bạch lại khá bình tĩnh: "Không đâu, hồi đó ngày nào anh cũng luyện, nó đã in sâu vào xương tủy của anh rồi."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Trong lúc nói chuyện, một giọt mực vô tình dính lên má cô, anh nhìn vết đen nhỏ kia, im lặng một lúc rồi lấy ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi.

Hành động đột ngột của anh khiến Tô Diên giật b.ắ.n mình, trái tim cũng khẽ run lên.

"?"

"Trên mặt em có vết mực."

Nghe anh giải thích, cô vô thức ngửa đầu để anh dễ lau hơn.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông bỗng nhiên cúi xuống, hai tay nâng mặt cô lên hôn xuống đôi môi hồng hào ấy.

Cảm giác mềm mại làm cho người ta dần mất kiểm soát, lạnh lẽo và ấm áp dây dưa lẫn nhau, trào ra từng hơi thở đều đặn nhẹ nhàng.

Tô Diên buộc phải ôm lấy eo anh, có thể cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, như sắp bị tách ra và nuốt chửng.

Đến khi một cảm giác ẩm ướt truyền đến từ cổ, cô mới như sực tỉnh khỏi sự đắm chìm.

"Đừng, bây giờ không được."

Cô nhỏ giọng như mèo con, yếu đuối và bất lực. Phó Mặc Bạch hơi chững lại, cuối cùng tìm lại được một chút lý trí, vùi đầu vào cổ cô, không tiếp tục nữa.

"Xin lỗi, anh quá đáng rồi."

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai, mang theo một chút gợi cảm.

Tô Diên đỏ mặt, thậm chí cả cổ cũng lộ vẻ ửng đỏ.

Tình ý nào đó cứ quấn quanh giữa hai người, khó khăn lắm cô mới ổn định được tinh thần, nhỏ giọng hỏi: "Không phải muôn viết chữ sao? Em mài mực xong rồi."

Nhưng người đàn ông nghe xong lại không làm gì, anh vẫn tiếp tục ôm cô, vô cùng bá đạo.

"Ngoan, hoãn lại cho anh tí đã."

Tô Diên để anh ôm, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không hiểu được, anh đang hoãn lại cái gì?

Loading...