Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:28:29
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một chặng đường dài hơn một giờ đồng hồ, với Phó Mặc Bạch mà nói lại trôi qua như một cái chớp mắt.

Khi đưa cô đến trước cổng trường, anh bất ngờ tiến lên rồi ôm chặt lấy cô, dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng nhịp tim của cả hai lại không hẹn mà cùng đập nhanh như nổi trống.

"Diên Diên, chờ anh đến tìm em."

Cảm nhận hơi thở mát lạnh của anh, Tô Diên e thẹn gật đầu.

Khi trở về trường, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đầu tiên tìm đến Đàm Lệ, đưa ra toàn bộ thu nhập của ngày hôm nay, hào hứng chia sẻ với đối phương tin tức tốt này.

Đàm Lệ mở to hai mắt nhìn vào đống tiền trong tay cô, cũng rất phấn khích: "Người yêu của cô thực sự là một người tốt, nếu không có anh ấy, cũng không biết bao lâu số bánh trôi hấp nhân đậu đó của chúng ta mới bán hết được."

Tô Diên gật đầu đồng tình, cũng cảm thấy Phó Mặc Bạch vô cùng tốt.

"Đi thôi, trước hết chúng ta đi tìm hiệu trưởng, sau đó sẽ tổ chức một cuộc họp với các học sinh, nếu doanh số bán hàng tăng lên, chúng ta sẽ cần thêm nhân sự."

"Được!"

Mười phút sau, họ gõ cửa văn phòng hiệu trưởng, như dự đoán, hiệu trưởng cũng rất vui vẻ, khi nghe nói là nhà ăn quân đội mua sắm, nụ cười trên mặt ông ấy càng tươi hơn.

"Các cô làm tốt lắm, không chỉ giúp trường học cải thiện điều kiện quản lý mà còn giúp đỡ được nhiều học sinh vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Nếu sau này gặp phải bất kỳ vấn đề gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ hỗ trợ mọi người hết mình trong khả năng của mình."

Hai người nghe xong mỉm cười cảm ơn. Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tô Diên hỏi Đàm Lệ: "Cô nghĩ sao nếu ngoài việc làm bánh trôi hấp nhân đậu ra, chúng ta còn làm thêm những thứ khác? Gần đến Tết rồi, vào thời gian ngoài giờ học, chúng ta có thể luyện viết thư pháp, đến gần Tết âm lịch bán câu đối và chữ Phúc cũng có thể kiếm thêm tiền nhuận bút."

Hai mắt Đàm Lệ lập tức sáng ngời, cảm thấy ý tưởng này không tệ!

"Cô Tô, cô thật thông minh. Học sinh có một cô giáo tốt như cô là điều may mắn."

Tô Diên cười ngượng ngùng, cân nhắc về cách thực hiện ý tưởng này.

Ngày hôm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-88.html.]

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Trong giờ ngữ văn, Tô Diên tổ chức một cuộc họp ngắn với cả lớp.

Trước hết là chia tiền kiếm được ngày hôm qua cho mười lăm người, mặc dù không nhiều, nhưng lại là một trải nghiệm đầy ấn tượng.

Khi nhận được tiền, Lý Thụ rất vui vẻ: "Cảm ơn hai cô giáo!"

Điều này thực sự tốt hơn nhiều so với việc lén lút bán trứng trên chợ đen.

Những học sinh khác không tham gia hoạt động vừa học vừa làm đều hâm mộ và hối hận vì đã không đăng ký tham gia ngay từ đầu.

Một học sinh giơ tay hỏi: "Cô ơi, bây giờ còn đăng ký được không ạ?"

Tô Diên nhìn cô bé, cười trả lời: "Dĩ nhiên là được, nhưng em phải thảo luận với gia đình trước rồi mới ký tên vào giấy đồng ý đấy."

Cô bé nhanh chóng gật đầu, vô cùng vui sướng.

Những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu nảy ra ý định thuyết phục gia đình.

Sau khi chia tiền xong, Tô Diên nhắc đến việc viết câu đối xuân. Hai học sinh trong lớp biết viết bút lông tỏ ra rất hứng thú, lắng nghe rất kỹ, không ngờ rằng một ngày nào đó việc viết chữ cũng có thể kiếm được tiền.

Trường không có môn thư pháp, hầu hết mọi người đều không biết viết, chữ viết bằng bút lông không thể viết đẹp trong một sớm một chiều, cô đều nghị mọi người luyện tập chữ "Phúc" cho đẹp trước.

Khương Nguyên viết chữ khá xấu nên rất sầu. Sau giờ học, cô bé kéo cánh tay của Tô Diên, nũng nịu nói: "Cô ơi, ngoài việc viết chữ ra thì còn cách kiếm tiền nào khác không ạ? Em không giỏi ở mảng này lắm."

"Tạm thời cô chưa nghĩ ra, nếu em có ý kiến hay, cũng có thể nói cho cô biết, cô và cô Đàm sẽ xem xét." Tô Diên nói.

Khương Nguyên thường có khá nhiều ý tưởng, nhưng lúc này cô bé cảm thấy hơi bí: "Vậy để em về nhà suy nghĩ, chắc chắn sẽ nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời!"

Tô Diên cười đồng ý, cùng Lý Thụ rời khỏi trường, trong thời gian này họ vẫn luôn đi cùng nhau.

So với khổ không nói nổi trước kia, hôm nay Lý Thụ cứ mãi cười ha hả, ánh mắt nhìn cô cũng thêm phần tôn trọng.

"Cô giáo, em thay em gái của em gửi lời cảm ơn tới cô và cô Tần, nếu không có hai cô thì có lẽ đứa em trong bụng mẹ em bị suy dinh dưỡng rồi."

Loading...