"Em không nghĩ vậy, anh đừng nói linh tinh."
Khuôn mặt cô đỏ bừng, thò vào túi áo khoác của người đàn ông. Vì túi rất sâu, cô mất một thời gian sờ soạng mới lấy ra được chìa khóa.
Nhìn thấy anh đứng thẳng ở đó, Tô Diên tức giận trừng anh một cái, cất giọng không vui: "Làm phiền tránh ra một chút, em muốn mở cửa."
Phó Mặc Bạch lúng túng nhích chân, đôi tai ửng hồng.
Tô Diên cắm chìa khóa vào, mở cửa ra. Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt là một chiếc giường đơn gọn gàng, chăn màu xanh lục được xếp ngăn nắp như khối đậu hủ, tựa như chính chủ nhân của nó, cực kỳ gọn gàng.
Ngoài ra, trong phòng còn có một chiếc bàn và một kệ sách, mọi thứ được sắp xếp rất sạch sẽ.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cô bước từ từ vào trong, đôi mắt tràn đầy sự tò mò.
"Không thể không nói anh đúng là một người cần mẫn."
Phó Mặc Bạch theo sau sau lưng cô, không nói gì.
Tô Diên chờ đợi một lúc, không thấy ai trả lời, không nhịn được quay đầu hỏi: "Anh đang nghĩ gì đó?"
Người đàn ông nhìn xuống, không nhịn được nhìn vào đôi môi cô, hầu kết khẽ trượt lên xuống. Bàn tay đang nắm lấy nhau của họ cũng vô thức tăng thêm chút lực.
Ánh mắt nóng hổi của anh khiến cô cũng nóng lên một chút, dường như nhận ra điều gì đó.
Trước đây, cô đã không chỉ một lần bắt gặp anh trai và chị dâu ôm lấy nhau tình chàng ý thiếp.
Chẳng lẽ anh cũng nghĩ như thế?
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Tô Diên mím chặt môi, trong lòng rối bời không chịu nổi.
Sự ám muội mơ hồ dần chảy tràn giữa họ, như thể nếu bất cẩn một chút thôi thì mọi thứ cũng sẽ bùng phát...
Ngay khi cô ngừng thở sẵn sàng tránh né, cuối cùng người đàn ông cất giọng khàn khàn: "Chúng ta ăn cơm thôi."
"Hở, được." Cô dùng sức gật đầu để che giấu sự hoang mang trong lòng.
Phó Mặc Bạch nhìn thấy tất cả, anh im lặng cảnh báo chính mình rằng không được làm cầm thú.
Hai người họ, mỗi người mang theo những tâm tư riêng đi đến bàn làm việc. Anh đặt cà mèn lên bàn, Tô Diên nhân cơ hội đỏ mặt rút tay về. Lần này anh cũng hợp tác, nhẹ nhàng buông ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-87.html.]
Bàn làm việc sát bên giường đơn, cô do dự một chút vẫn không dám ngồi lên giường, bèn ngồi trên ghế, giả vờ như không có gì xảy ra nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở đây là tầng hai, cây cối khô ráo dính lên bông tuyết, một cơn gió thổi qua khiến từng bông tuyết màu trắng rơi xuống.
Phó Mặc Bạch ngồi xuống bên mép giường, đặt đồ ăn theo thứ tự trước mặt cô, nhìn như gọn gàng ngăn nắp nhưng thực tế là đang cố gắng phớt lờ sự tồn tại của cô.
Dường như chỉ có cách này, mới có thể dập tắt con thú trong lòng anh.
"Em ăn trước đi, anh đi pha nước ấm."
Anh lại đứng lên, không chờ cô phản ứng gì đã nhanh chóng cầm phích nước nóng nặng nề ra khỏi phòng.
Tô Diên giật mình, lòng cảm thấy ấm áp bởi sự ân cần của anh, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ rằng sẽ đợi anh quay lại để cùng nhau ăn, kết quả là đợi mãi... Đợi khoảng chừng hơn hai mươi phút mới thấy anh quay lại.
Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn sang, một luồng không khí lạnh ập vào trước mặt làm cô rùng mình.
"Phòng đun hơi của các anh ở đâu vậy? Sao anh đi lâu thế?"
Phó Mặc Bạch không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xách theo phích nước nóng đến gần: "Anh vừa gặp một người quen, trò chuyện vài câu."
Tô Diên không nghi ngờ gì, nhẹ nhàng kéo tay áo anh, ý bảo anh ngồi xuống ăn cơm. Lúc này cô mới nhận ra tay áo của anh lạnh buốt, chắc là đã đứng bên ngoài lâu rồi.
"Anh uống chút nước ấm trước đi, đứng lâu như vậy dễ cảm lạnh lắm."
"Ừm." Anh đổ nước rót vào ly trà, vành tai ửng đỏ.
Bữa cơm này, mỗi người đều mang theo những suy tư riêng mà ăn xong.
Nghĩ rằng còn phải về trường nên Tô Diên không ở lại lâu. Trên đường trở về, Phó Mặc Bạch có hơi tiếc nuối: "Chủ nhật tuần sau anh sẽ đến thăm em, có món gì em muốn ăn không?"
"Không có, chỉ cần anh đến là được."
Người đàn ông nghe điều này, như thể ăn phải kẹo ngọt, khóe miệng không kiềm được nhếch lên.
"Được, chủ nhật anh sẽ đến sớm hơn chút."
Tô Diên thoáng nhìn anh, âm thầm cười trộm.