Phương Nhị Nha bị dỗi đến nghẹn lời, lại không dám cả gan trợn mắt trêu chọc anh, chỉ có thể cười mỉa nói xiên nói xỏ: "Tôi tưởng mấy lời đồn kia là sự thật nên mới hỏi vậy, xem ra… Có một số việc không thể nào tin hết được."
Nói rồi còn không quên liếc nhìn Tô Diên bằng ánh mắt sâu xa.
Cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Tô Diên thầm cười nhạo nhưng cố tình nghiêng đầu xụ mặt, hỏi người đàn ông cạnh mình: "Lời đồn gì thế? Rốt cuộc có chuyện gì? Hôm nay anh phải nói rõ ràng cho em."
Phó Mặc Bạch giật mình, sau khi phản ứng lại mới khép nép giải thích: "Anh thật sự không biết, nào có lời đồn gì? Cô ta nói bậy thôi."
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng thuê trở nên giá lạnh, không ai dám hé răng mà đều im lặng hóng hớt.
Tô Diên lườm anh một cái, vẫn cứ không tha: "Nếu thật sự không có gì sao người ta lại nói như vậy? Anh xem em là con ngốc đúng không? Phó Mặc Bạch, em nhìn lầm anh rồi!"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nói xong cô lập tức đứng lên, đi ra ngoài phòng thuê. Mắt thấy tình hình sắp không ổn, Tiền Phong nào còn tâm trạng hóng chuyện nữa, vội đứng dậy cản người.
"Em dâu à, chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm gì đó. Em đừng đi, chúng ta còn chưa ăn cơm nữa mà."
Những người khác thấy tình cảnh này cũng phụ họa theo, nhất là Trương Lương đã chảy ròng mồ hôi lạnh, căn bản không dám nhìn Phó Mặc Bạch. Anh ta vội vàng tiến lên giải thích: "Xin lỗi chị, việc này đều do Tiểu Nhu, có lẽ cô ấy nghĩ sai gì đó, chị tuyệt đối đừng hiểu lầm doanh trưởng."
Tô Diên hừ một tiếng, nhất quyết đòi quậy banh chuyện này.
"Anh là người của anh ấy, đương nhiên phải nói chuyện giúp anh ấy rồi. Mạnh Ly kia là bạn của người yêu cậu, nội tình bên trong chỉ có các anh biết. Dù là ai cũng đừng hòng gạt tôi."
Nói xong, cô không màng bất kỳ kẻ nào ngăn cản, nhanh chóng đi ra khỏi phòng thuê. Lúc này Phó Mặc Bạch cũng đứng dậy đuổi theo.
Một bữa cơm đang êm đẹp tan tác không vui, Tiền Phong cực kỳ bất mãn với Phương Nhị Nha, đen mặt nói lời thấm thía với Trương Lương: "Cưới vợ phải cưới vợ hiền, chỉ xinh đẹp thôi vẫn chưa được, về sau cậu tự giải quyết cho thỏa đáng đi."
Vẻ mặt Khâu Dã cũng không vui, cậu ta vỗ bả vai Trương Lương, nhưng không nói gì mà cũng ra khỏi phòng.
Lúc này, Trương Lương cúi đầu đỏ bừng lỗ tai, lời nói của mọi người như gai nhọn đ.â.m thẳng vào tim anh ta, khiến anh ta vừa bực vừa thẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-79.html.]
Phương Nhị Nha lại không để trong lòng, chẳng những không an ủi anh ta mà còn tủi thân muôn vàn: "Tô Diên này quá đáng thật, chuyện của doanh trưởng Phó và Mạnh Ly cũng đâu phải do tôi truyền, trước đó chỉ là tôi hiểu lầm thôi, dựa vào đâu mà cô ta nhăn mặt chạy đi mất? Sau này chỗ nào có cô ta, tôi tuyệt đối không đến."
"Em câm miệng được chưa vậy?"
Trương Lương thật sự không chịu nổi cô ta nữa, lần đầu tiên quát lên trách móc. Phương Nhị Nha nhìn anh ta với vẻ khó tin, thoáng chốc nổi đóa: "Trương Lương, anh có ý gì? Anh vì một người ngoài mà quát em? Anh có còn muốn kết hôn với em không đó?!"
Thấy cô ta chửi đổng lên như người đàn bà đanh đá, Trương Lương cảm thấy bất lực, sau khi im lặng một lúc mới nói: "Việc kết hôn này… không làm cũng được."
"..."
Bên kia.
Khâu Dã nôn nóng đuổi theo họ ra khỏi tiệm cơm, chỉ sợ hai người bên ngoài cãi nhau, lại nói vài câu khó nghe, lỡ như cãi đến chia tay thì c.h.ế.t dở.
Khó khăn lắm Phó Mặc Bạch mới tìm được nàng dâu, không còn biến thái như trước kia nữa, cầu trời cầu Phật mong là đừng có chuyện gì!
Trong lòng lo lắng việc này, bước chân cậu ta lại nhanh hơn vừa rồi vài phần.
Chờ cậu ta đuổi kịp hai người, chỉ thấy Phó Mặc Bạch ngồi xổm bên đường lớn cột dây giày cho Tô Diên, bộ dạng hèn mọn kia y như một con ch.ó mặt xệ.
Tô Diên thấy cậu ta thì mỉm cười vẫy tay: "Sao anh cũng đi ra vậy?"
Thấy sắc mặt cô như thường, bấy giờ Khâu Dã mới dám nói giỡn: "Ba chúng ta cùng đến, đương nhiên phải cùng đi, em thấy anh là người nghĩa khí không nào?"
Phó Mặc Bạch cột dây giày xong đứng lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta: "Nếu không có việc gì, tôi đưa Tô Diên về trước, sáng mai rồi về sau."
Khâu Dã nháy mắt với anh, dí sát vào nói nhỏ: "Hai người làm hòa rồi à?"
Phó Mặc Bạch liếc nhìn cậu ta, dửng dưng đáp: "Mấy chuyện vừa rồi đều là giả, bọn tôi không giận nhau."