Còn Phương Nhị Nha lại như chó điên, tiếp tục hùng hổ nói: "Cô còn nói đối tượng của cô là quan quân à? Ai mà không biết tòa nhà này toàn là quân nhân kém cỏi nhất ở? Có phòng tốt không ở đi ở phòng nát, chẳng lẽ đầu óc tên kia có bệnh?"
"Đầu óc cô mới có bệnh. Tôi khuyên cô đừng trêu chọc tôi, không thì tự gánh hậu quả." Tô Diên khoanh tay trước ngực, nói cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng Phương Nhị Nha không hề nghe cảnh cáo, quay đầu đi luôn, điệu bộ kiêu ngạo kia như một kẻ chiến thắng.
Nhìn bóng dáng cô ta đi xa, Tô Diên bỗng phì cười. Hiện giờ chỉ có kết thù, sau này cô nhằm vào Phương Nhị Nha mới không khiến người khác nghi ngờ.
Lúc này Phó Mặc Bạch từ ký túc xá đi ra, nhíu mày hỏi: "Em vừa nói chuyện với ai thế?"
"Không có gì, là người hỏi đường thôi, đã đi rồi."
Tô Diên không định nói chuyện của Khương Tuyết cho anh.
Người đàn ông trầm ngâm nhìn cô, không hỏi gì thêm.
Họ xem phim xong thì cũng gần giữa trưa rồi.
Khâu Dã đã chờ sẵn ở cổng lớn quân khu, muốn đi cùng họ.
Tiệm cơm Tiền Phong đặt chỗ thuộc đơn vị nhà khách cấp dưới của quân khu, ở ngay bên cạnh đại viện, đi bảy phút là đến nơi.
Lúc họ vào tiệm cơm, Tiền Phong đã dẫn bạn gái chờ sẵn ở phòng thuê. Ngoài họ ra còn có một cặp đôi khác.
Khâu Dã thấy vậy không khỏi trêu chọc: "Xem ra đàn ông trong bộ đội chúng ta không phải độc thân gì, chỉ có một mình tôi ngày nào cũng buồn rầu việc tìm đối tượng."
"Hay là tôi giới thiệu một người cho cậu nhé?" Tiền Phong cười đáp lời.
"Không cần đâu. Con người tôi quê mùa cục mịch lắm, ai đi theo tôi sẽ ấm ức c.h.ế.t mất. Hầy… cứ thuận theo tự nhiên đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-77.html.]
Mọi người nghe vậy đều cười vang.
Bạn gái của Tiền Phong tên Viên Mộng, cô ấy tiến lên kéo tay Tô Diên, thân thiết hàn huyên, cũng xếp cho cô ngồi ở hàng ghế trên cùng.
Tô Diên vô thức nhìn Phó Mặc Bạch, thấy anh không có phản ứng gì mới ngồi xuống. Người đàn ông thuận thế ngồi bên cạnh cô, ánh mắt đảo qua hai vị trí còn trống trước mắt, hỏi: "Lát nữa còn ai đến nữa à?"
Tiền Phong đáp: "Là chiến hữu của Tiểu Mộng, quan hệ của hai người họ không tệ, tình cảm sâu đậm. Đối tượng của chiến hữu cô ấy chắc là cậu cũng quen, là binh dưới trướng cậu, Trương Lương đấy."
Phó Mặc Bạch kinh ngạc nhướng mày, vốn không biết Trương Lương có đối tượng.
"Trước đó tôi chưa nghe anh ta nhắc bao giờ."
"Cậu không biết thôi, trước khi cậu đến chiếc xe jeep kia bị cậu ta lái đi khoe khoang khắp nơi, dáng vẻ oai phong lẫm liệt kia khiến mọi người hâm mộ c.h.ế.t đi được."
Tiên Phong chanh chua đáp lại, có một thời gian quả thật anh ta rất ghen ghét.
Phó Mặc Bạch nghe xong nhíu mày, không khỏi hơi thất vọng với Trương Lương.
Ngay khi hai người trò chuyện, cửa phòng thuê bị người khác gõ vang, Viên Mộng vội vàng đứng lên đi mở cửa, thấy mấy người Trương Lương đã đến thì đưa họ vào phòng thuê.
Trương Lương thấy Phó Mặc Bạch, lập tức nghiêm người cúi chào, sau đó thấp thỏm ngồi xuống.
Tô Diên ngước mắt nhìn về phía anh ta, vừa vặn đối mặt với cặp mặt khiếp sợ của Phương Nhị Nha.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cô chỉ liếc nhìn một cái thôi đã khiến Phương Nhị Nha sợ đến mức rùng mình, toát hết mồ hôi lạnh, không còn dáng vẻ kiêu căng như hồi sáng nữa…
Viên Mộng không biết họ quen nhau, giới thiệu: "Em dâu, cô ấy tên Phương Nhu, là vũ công ở đoàn văn nghệ, cũng là người yêu của Tiểu Trương, mọi người chào hỏi với nhau nhé."
So với Phương Nhị Nha hoảng loạn không thôi, Tô Diên lại bình tĩnh như thường, mỉm cười nhìn cô ta.