Kiểu học sinh nội trú như Khương Nguyên, trường học không có nhà ăn cung cấp thức ăn, cô bé chỉ có thể tranh thủ thời gian cuối tuần về nhà nhồi ít lương khô mang đến trường học.
Hoặc là mua đồ ăn sáng, ăn ít đi một chút để dành cho bữa trưa, cuộc sống thực không dễ dàng.
Nhưng sinh hoạt như cô bé đã được xem là tốt rồi. Đa số học sinh phải thức khuya dậy sớm, đi bộ hoặc ngồi xe ngựa một hai tiếng đồng hồ mới được đến trường.
"Bữa cơm này cô mời em, đừng tiếc gì hết."
"Cô Tô à, có thật không ạ? Cô tốt quá đi!"
Vừa nghe không cần tiêu tiền cũng ăn được, Khương Nguyên cười hì hì ôm cánh tay cô, thân mật không thôi. Ánh mắt cô bé vô tình lướt ra ngoài cổng trường, khuôn mặt nhỏ khi nãy còn hưng phấn vô cùng giờ trở nên cực kỳ tủi thân: "Cô à, cô gạt em, cô nhìn đi! Đó chẳng phải người yêu của cô sao?"
Tô Diên nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, thấy Phó Mặc Bạch đứng lặng ở nơi đó, hạc trong bầy gà.
Hôm qua mới đồng ý với mình mà hôm nay lại đến. Cô giận cực, lúc đi về phía anh chỉ thiếu điều lườm anh một cách đầy lạnh lùng.
"Anh thất hứa."
Nhìn người trước mắt mình ngày nhớ đêm mong, Phó Mặc Bạch cứ cười tủm tỉm, đưa cái túi lớn trong tay cho cô: "Cái này không tính, đưa nó cho em là anh đi ngay."
Tô Diên cầm lấy, chỉ cảm thấy nó rất nặng.
"Có gì trong đây thế?"
"Đồ ăn hết đó."
Nói rồi anh lại móc một chiếc chìa khóa và tờ giấy trừ trong túi áo ra.
"Hôm qua đi vội quá, anh quên đưa nó cho em. Đây là chìa khóa của căn hộ kia, có thể ở đến đầu xuân năm sau. Giờ em giữ giúp anh nhé."
Nói xong anh đưa chúng cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-73.html.]
"Địa chỉ trên tờ giấy là nhà thím Trương, bắt đầu từ ngày mai thím ấy sẽ đưa cơm trưa cho em."
"??"
Tô Diên khó mà tin được, cô mở to hai mắt, vội vàng từ chối: "Không cần làm phiền người khác đây, em tự lo được mà."
"Cơm thím Trương nấu ăn ngon lắm, không kém hơn mấy đầu bếp ở tiệm cơm chút nào, anh đã cảm ơn thím ấy rồi, em không cần nhọc lòng mấy chuyện đó đâu."
Để giữ lời hứa, sau khi dặn dò xong mọi thứ, Phó Mặc Bạch cầm lòng không đậu nhìn cô thêm vài lần mới định rời đi. Khoảnh khắc anh quay người, Tô Diên bỗng giữ chặt góc áo anh, hỏi: "Anh đã đỡ sốt chưa? Có uống thuốc đúng giờ không đó?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn tay cô, đáy mắt đầy vẻ nhu tình: "Ừm, anh uống rồi. Nó đắng lắm, không ngọt như hôm qua."
Anh vừa nhắc đến, hình ảnh nào đó cũng chợt loé lên trong đầu cô, Tô Diên đỏ mặt bảo anh đi nhanh.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nhưng Phó Mặc Bạch lại không vội đi, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô nói: "Chủ nhật anh đến đón em, chúng ta lên thành phố Thanh Sơn chơi, đảm bảo đưa em trở về cùng ngày."
Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay anh, Tô Diên gật đầu không hề do dự. Sau khi nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Khương Nguyên mới dám lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự hâm mộ: "Cô ơi, người yêu cô đối xử với cô tốt quá. Đến cơm trưa cũng chuẩn bị sẵn hết, chắc chắn anh ấy thích cô lắm!"
Tô Diên cười, lúc này đây sâu trong lòng cô ngọt ngào như nuốt mật.
Chạng vạng, cô về nhà họ Khương ở thôn Bạch Vân.
Cô mở cái túi lớn kia ra, bên trong chẳng những có bánh quy, bánh bông lan, còn có mứt và sô-cô-la nhân rượu, trong đó hai bình sữa mạch nha và ba hộp trái cây đóng hộp chiếm nhiều chỗ nhất.
Tô Diên ngơ ngẩn nhìn chúng nó, thầm tính thử tiền tiết kiệm của mình, hình như không đủ trả cho anh nên chỉ đành từ bỏ…
*
Cuối tháng mười mỗi năm, nhiệt độ vùng Đông Bắc giảm sút chóng mặt, vốn không cho người ta quá trình giảm xóc.
Sau một đợt mưa thu, mọi người lần lượt mặc áo lông và khoác áo bông mỏng, trừ khi cần thiết, họ đều cố gắng không đi ra ngoài. Tô Diên không chịu nổi cái lạnh, bao bọc bản thân kín mít.
Mấy ngày gần đây đi đến trường cùng cô, Lý Thụ trở nên thành thật không ít, đến cả thành tích học tập cũng cao hơn. Điều này khiến Tô Diên vô cùng vui mừng, đối phương lại khổ không nói nổi. Vì mỗi lần đi trên đường, Tô Diên đều sẽ giảng lại điểm quan trọng trong bài học trên lớp lại một lần cho cậu bé nghe, còn thường xuyên hỏi cậu, nếu không trả lời được sẽ không có trái ngon để ăn.