Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:25:09
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trưa hôm đó, Phó Mặc Bạch bắt xe rời khỏi trấn nhỏ, Tô Diên không đi với anh, tuy lòng hai người không nỡ nhưng tương lai còn dài.

Chạng vạng, cô trở lại trường học, định ngủ nhờ ở chỗ Khương Nguyên một đêm rồi sáng mai đi làm bình thường.

Ký túc xá học sinh chỉ có sáu gian phòng, chuyên môn chuẩn bị cho các học sinh vùng quê. Vì phải bỏ tiền ra mới ở được nên trên thực tế người đến đây ở không nhiều cho lắm.

Để tị hiềm, ký túc xá giữa nam nữ sinh không ở cùng một nơi, được ngăn cách bởi bức tường cao chất đầy mảnh vỡ thủy tinh bên trên, quản lý cũng vô cùng nghiêm khắc.

Thấy cô đến, Khương Nguyên trợn to mắt hỏi: "Cô giáo, sao cô không về thôn ạ?"

Tô Diên nhét túi khoai lang nướng vào tay cô bé, cười giải thích: "Người yêu cô bị bệnh, vì chăm anh ấy nên cô không về được, định ở nhờ chỗ em một đêm nè."

Khương Nguyên tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó đổ dồn sự chú ý vào túi khoai lang nướng: "Cái này ở đâu ra vậy ạ? Thật là thơm quá đi ~"

Khoai lang vẫn còn nóng hổi, Tô Diên mở túi ra bảo cô bé ăn nhanh, trong ký túc xá còn có hai nữ sinh khác, cô cũng chia cho mỗi người nửa củ khoai.

"Anh ấy nướng đó, thế nào? Nướng cũng được đúng không?"

Mấy cô bé vừa ăn khoai vừa gật đầu, đều khen không dứt miệng.

Nhất là Khương Nguyên, trước đó cô bé nhận được không ít chỗ tốt từ Phó Mặc Bạch, thoáng chốc hóa thành vua nịnh nọt, lời nào bùi tai thì nói lời đó, khiến Tô Diên không nỡ nhìn thẳng.

"Các em ăn đi, cô qua ký túc xá bên cạnh nhìn một cái."

Ngoại trừ Khương Nguyên còn có vài học sinh của cô ở lại đây, Tô Diên cầm một túi khoai lang nướng khác đi qua phòng kế bên.

Cô vừa đi được vài bước thì thấy một người phụ nữ từ cách đó không xa bước tới, bao bọc kín mít toàn thân, đi đứng vội vàng.

Nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không nhận ra là ai.

Nhưng bình thường Tô Diên có chú ý đến Đàm Lệ, liếc mắt một đã nhận ra cô ấy ngay.

Cô do dự một thoáng, lựa chọn tiến lên chào hỏi: "Chào cô Đàm, cô cũng ở chỗ này ạ?"

Đàm Lệ không ngờ bị người khác nhận ra, cô ấy khựng bước, túm khăn lụa trên cổ ra đằng trước một chút.

"Cô Tô à? Cô định đi đâu đấy?"

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Thấy cô ấy nói sang chuyện khác không muốn trả lời, Tô Diên không tiếp tục gặng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-70.html.]

"Tôi đi đưa khoai lang nướng cho học sinh, cô ăn không?"

Đàm Lệ lắc đầu, trong lúc lơ đãng khăn lụa hơi sụp xuống, lộ ra vết bầm bên khóe miệng.

Làm sao để nơi đó bị thương, không cần nói cũng biết.

Tô Diên nhíu mày, làm bộ không nhìn thấy.

"Vậy cô cứ vội đi, tôi đi trước nhé."

"Ừm, tạm biệt."

Đàm Lệ rõ ràng thở phào một hơi, bước nhanh hơn vào một căn phòng ký túc xá nữ.

Đưa khoai xong, Tô Diên trở về chỗ của Khương Nguyên, nhỏ giọng hỏi cô bé: "Em biết trong các nữ sinh, ai có quan hệ tốt nhất với cô Đàm không?"

"Hình như là Chu Nguyệt, em nghe nói bạn ấy là bà con xa của cô Đàm."

Tô Diên nghe xong, rơi vào trầm tư.

*

Bên kia, quân khu thành phố Thanh Sơn.

Khâu Dã đi bên cạnh Phó Mặc Bạch, vẻ mặt quan tâm: "Trán cậu còn nóng lắm, thật sự không được thì đừng đi."

"Không sao, chừng nào thấy người gọi thì đi nhé."

Người đàn ông mặc một thân quân trang, dù đang sinh bệnh vẫn rắn rỏi như cũ, sắc mặt anh lạnh nhạt, khí thế mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt khi ở trước mặt Tô Diên.

Khâu Dã thấy không khuyên được, chỉ đành từ bỏ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ bước vào nhà ăn quân khu.

Bởi vì hôm nay có lãnh đạo phía trên đến thị sát, họ cũng ăn cơm ở nhà ăn nên rất nhiều quan quân sẽ đến đây lộ mặt.

Thân là doanh trưởng, Phó Mặc Bạch đi thẳng đến bàn ăn của lãnh đạo, kính quân lễ với thủ trưởng tối cao.

Đối phương nhận ra anh, cười ha ha nói: "Ra là Mặc Bạch, mau ngồi đi, vừa lúc tôi cũng muốn gặp cậu."

Có người thức thời nhường chỗ ngồi, anh thuận thế ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp.

Loading...