Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:25:07
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng bàn tay anh có vết chai mỏng, đặt lên da thịt mịn màng của cô, vừa ấm áp vừa thô ráp.

Tô Diên nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp kia, hoảng hốt bởi sự nôn nóng và bất an khó tả thành lời ẩn trong đôi mắt ấy.

Trái tim cô như bị ong đốt, cứ ngứa ngứa sưng sưng, giọng điệu cũng mềm mại hơn rất nhiều: "Đợi em rót nước xong sẽ ở với anh, em còn phải nhìn chằm chằm anh uống thuốc nữa mà, không đi đâu hết."

Lời nói của cô như ánh nắng hòa tan núi băng, người đàn ông dần thả lỏng, buông cô ra.

Anh cất giọng khàn khàn: "Ừm, anh chờ em."

Phích nước nóng được đặt ở bên cạnh bệ bếp ngoài phòng, nước bên trong vẫn còn nóng, chắc là vừa đun chưa lâu. Giờ đã biết chân tướng rồi, lại đối mặt với nồi niêu chén bát nơi đây, lòng Tô Diên đầy cảm động.

Rót nước xong, cô bưng qua cho anh.

Phó Mặc Bạch ngoan ngoãn cầm lấy ly nước, không được tự nhiên khẽ ho một tiếng, ăn ngay nói thật: "Chỗ anh không có thuốc."

"Em có, anh uống nhanh đi." Tô Diên móc viên thuốc đau đầu mà giáo viên Triệu đã đưa ra, vẻ mặt kiên định.

Đầu tiên người đàn ông nhìn cô, rồi lại cúi đầu nhìn viên thuốc, đáy mắt anh chứa đầy sự ghét bỏ: "Đợi nước nguội rồi anh sẽ uống."

"Nước đã được rót qua rót lại vài lần rồi, không nóng nữa đâu, hiện giờ anh uống được rồi đó."

Tô Diên không cho anh cơ hội kéo dài thời gian, đưa thẳng viên thuốc đến môi anh, chỉ cần anh mở miệng là ngậm vào được.

Phó Mặc Bạch lại ngước mắt nhìn cô lần nữa. môi mỏng mím chặt, hai người họ ai cũng không nói gì, như đang phân cao thấp với nhau.

Ngay khi Tô Diên sắp mất đi kiên nhẫn, anh đột nhiên hé miệng nuốt viên thuốc vào trong.

Sự ướt át bên môi vô tình chạm đến đầu ngón tay cô, một dòng điện xộc thẳng vào tim. Thoáng chốc bầu không khí giữa họ trở nên lạ lùng, Tô Diên đỏ mặt nhanh chóng rút tay về đặt ra sau lưng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Phó Mặc Bạch bưng ly nước lên giả vờ uống, dùng nó để che giấu nội tâm mưa rền gió dữ.

Viên thuốc đắng chát trôi xuống theo dòng nước, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy uống thuốc không hề khó đến vậy, bởi vì có thể rất ngọt ngào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-69.html.]

Thấy anh cuối cùng cũng uống thuốc, cô thầm thở phào.

Hai mươi phút sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Trán người đàn ông dần toát mồ hôi mỏng, nhiệt độ cơ thể cũng trở lại bình thường theo.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Tô Diên lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh, mặt mày dịu dàng: "Hay là anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lát nhé?"

Phó Mặc Bạch ngồi bên mép giường đất để mặc cô chà lau, ngoan ngoãn vô cùng: "Chiều nay anh còn phải về quân khu, em muốn lên thành phố Thanh Sơn dạo một vòng không?"

Cô khựng người, nhíu mày hỏi: "Anh còn đang bệnh, không thể để mai rồi về à?"

"Anh có một cuộc họp quan trọng, không thể không về, ngày mai lại đến gặp em sau."

Nhắc đến chuyện này, Tô Diên buông khăn xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Kể từ ngày mai anh đừng đến đưa cơm nữa, không chỉ vất vả mà còn phí thời gian, gần trường học có rất nhiều quán ăn, em không bị đói c.h.ế.t đâu."

Phó Mặc Bạch nhíu mày không tán thành, vừa định phản bác thì nghe cô nói tiếp: "Nếu anh đồng ý, em sẽ thực hiện một nguyện vọng của anh."

Người đàn ông không khỏi ngồi thẳng lưng lên, nhìn chằm chằm cô, hỏi nhỏ: "Nguyện vọng gì cũng được sao?"

Biết rõ anh đang ám chỉ gì, Tô Diên vẫn gật đầu: "Ừm, điều gì cũng được."

Ngay giây sau, người đàn ông nhếch môi, nói ý nguyện trong lòng mình cho cô biết: "Nếu được thì anh muốn trở thành người yêu của em, là người yêu thật sự ấy."

"Được."

Tô Diên nhịn cười nhìn thẳng mắt anh, gằn từng chữ: "Từ nay về sau anh sẽ là người yêu của em, em sẽ không bao giờ đổi ý."

Lúc này đây đầu Phó Mặc Bạch như nổ "ầm" một tiếng, như có vô số đóa pháo hoa nở rộ, xinh đẹp lại không chân thật.

Anh kích động đến cổ họng nghẹn ngào, vậy nên liên tục ho khan, khiến Tô Diên sợ tới mức vỗ lưng cho anh: "Nếu thật sự không được thì chúng ta đến bệnh viện nhé?"

Phó Mặc Bạch ho đến không nói nên lời, chỉ biết xua tay từ chối. Mãi đến khi tiếng ho nhỏ dần anh mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Diên Diên, anh vui lắm."

Nhìn đôi mắt vì ho khan mà nổi đầy tơ m.á.u của anh, Tô Diên đưa nước cho anh, cấm anh nói gì nữa.

Cứ như thế, hai người ngồi đối diện nhau, sau giữa trưa của mùa thu năm nay xác lập mối quan hệ vượt qua tình hữu nghị — mối quan hệ người thương.

Loading...