Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:25:04
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Diên gật đầu, làm bộ tò mò hỏi: "Cô biết ai sắp chuyển đến không?"

Giáo viên Triệu chìa ngón tay đếm: "Có giáo viên Tiền, giáo viên Dương và giáo viên Đàm. Bọn họ đều khá tốt, cô đừng có lo."

Trong trường chỉ có một giáo viên họ Đàm. Tô Diên kinh ngạc không thôi: Không cần nghĩ cách mà vấn đề đã được giải quyết, đúng là tốt quá rồi.

Thời gian nghỉ trưa.

Lần đầu tiên Phó Mặc Bạch đến trễ.

Ước chừng chậm mười phút, anh mới xuất hiện trước mặt Tô Diên. Hôm nay anh không lái xe mà đạp xe đạp đến.

Người đàn ông đưa hộp cơm trong tay đến trước mặt cô, cất giọng ồm ồm: "Hôm nay anh có việc, em đem vào văn phòng ăn đi."

Tô Diên thấy sắc mặt anh không đúng lắm, lo lắng hỏi: "Anh bị cảm đúng không?"

"Anh không sao, em mau vào đi."

Anh vừa dứt lời, kèm theo đó là một trận ho khan.

Điều này khiến Tô Diên vô cùng lo lắng: "Còn nói không sao, đưa đầu qua đây."

Vóc dáng anh cao, ước chừng một mét chín. Chỉ khi cúi người cô mới sờ đến trán anh. Phó Mặc Bạch nao nao, ngay sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, trong mắt là ý cười không che giấu được.

Trán anh nóng ran, Tô Diên rụt tay về, lòng cực kỳ áy náy. Tối hôm qua hứng gió lạnh rồi lại phải ngủ giường đất lạnh tanh, nếu cô không đi gặp phụ huynh học sinh thì anh cũng sẽ không bị cảm.

"Còn sốt cao hơn nữa là đần luôn đấy, anh không uống thuốc à?"

"Anh uống rồi, thuốc chưa phát huy tác dụng thôi, sẽ khỏe ngay ấy mà."

Phó Mặc Bạch muốn để cô yên tâm, nào ngờ vừa nói xong lại ho lên "khụ khụ", trông cực kỳ nghiêm trọng.

Nhớ đến mấy chuyện lúc nhỏ, cô sợ anh không nói thật với mình. Tô Diên suy nghĩ một lát, quyết định xin nghỉ nửa buổi để chăm sóc cho anh.

"Anh không cần chăm sóc gì đâu, em đừng vì anh mà ảnh hưởng công việc."

"Chiều nay em không có tiết, không bị ảnh hưởng đâu. Vả lại bình thường luôn là anh chăm sóc cho em, lần này đến lượt em chăm sóc cho anh cũng là điều đương nhiên mà. Anh không cho em chăm sóc… là sợ phải uống thuốc đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-68.html.]

Tô Diên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bỡn cợt.

Lúc nhỏ Phó Mặc Bạch không sợ trời không sợ đất, sợ nhất là uống thuốc chích thuốc, mỗi lần bị bệnh anh đều sẽ lén vùi viên thuốc xuống đất, thế nên bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng cần người khác ấn cánh tay, chích thuốc mấy ngày mới khỏi.

Thấy chuyện xưa bị nhắc lại, khuôn mặt vốn ửng đỏ của người đàn ông trở nên đỏ hơn. Để chứng minh bản thân, cuối cùng anh đồng ý để Tô Diên chăm sóc.

Sau khi xin nghỉ phép, hai người đi vào căn nhà trệt ở nhờ.

Nó cách trường học rất gần, trong phòng bếp đầy đủ nồi niêu ly chén, lại đi về phía nhà chính, trong phòng trống rỗng chẳng có thứ gì. Nơi để ngủ cũng như vậy, trên giường sưởi ngoại trừ chăn bông màu xanh quân đội và một cái bàn nhỏ ra thì không còn gì khác.

"Anh nằm xuống trước đã, em đi nấu nước."

"Không cần đâu, trong phích có nước nóng."

Phó Mặc Bạch không để cô tiếp tục bận việc mà đặt hộp cơm lên bàn nhỏ trên giường đất, mở nắp ra để cô ăn cơm.

Chẳng mấy chốc căn phòng đã ngập tràn mùi cá hấp, không mưu mà hợp với mùi cá còn sót lại truyền ra từ phòng bếp nơi đây.

Tô Diên hít hít mũi, móc nối với mấy chuyện đã qua, cô đoán được đại khái.

Hoảng loạn, ấm áp, thấp thỏm, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Một lúc lâu sau cô mới dần ổn định.

Cô không vội ăn cơm mà hỏi nhỏ: "Có phải nhiệm vụ anh nói trước đây chỉ là gạt em thôi đúng không? Còn nữa, cơm trưa này anh cố tình làm cho em đúng chứ?"

Ánh mắt cô sáng trong như nước, thật ra không nhìn thấu ý nghĩ chân thật, lòng Phó Mặc Bạch hoảng hốt, nhịn xuống cơn ho mà giải thích: "Anh chỉ muốn để em ăn ngon một tí, không có ý khác."

"Ừm, em biết rồi."

Kỳ thực Tô Diên không giận, chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình mà thôi. Cô có lòng biết ơn, cũng quý trọng lòng tốt của người khác dành cho mình.

Thấy sắc mặt anh ngày càng tệ, lòng cô càng thêm lo lắng: "Em đi rót ly nước cho anh, uống thuốc trước đi đã."

Ngay khi cô xoay người định đi, Phó Mặc Bạch bỗng nắm lấy cổ tay cô, nhỏ giọng nói: "Em đừng đi, ở lại với anh."

Anh sợ cô sẽ giận, không quay lại đây nữa.

Loading...