Nam nữ thụ thụ bất tương thân.
Cô quyết định giả chết, coi như không nghe thấy.
Ôm eo là chuyện không thể, dẫu mối quan hệ của hai người là thật cũng không đời nào.
Ở góc độ cô không nhìn thấy, Phó Mặc Bạch nhếch môi cười, đón ánh chiều tà lúc hoàng hôn, anh đạp xe về phía thôn cách vách.
Khi đi qua một con đường đất gồ ghề, cơn xóc nảy khiến lòng Tô Diên run sợ, cô muốn túm lấy thứ gì để đề phòng ngã xuống, nhưng sau khi đảo qua một vòng mới phát hiện ngoại trừ quần áo và eo của người đàn ông ra thì không còn thứ gì để tóm được nữa.
Là ngã xuống một cách mất mặt hay phá vỡ đề phòng nam nữ ôm eo anh đây?
Cô hơi nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lặng lẽ vươn tay nhẹ nhàng túm chặt góc áo của người đàn ông. Cô thấy dường như anh không phát hiện nên túm mạnh thêm tí nữa.
Giờ phút này, gió thu lạnh giá thổi qua, bất tri bất giác thổi đỏ vành tai cô gái…
*
Nhà của Lý Thụ nằm ở chân núi của thôn kế bên, xung quanh chỉ có hai hộ gia đình trông vô cùng hiu quạnh. Nhất là khi chiều tối càng yên tĩnh đến đáng sợ. Tô Diên thầm thấy may rằng có Phó Mặc Bạch đi theo.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Họ dừng xe đạp trước cửa nhà họ Lý, Phó Mặc Bạch không đi theo tiếp mà đứng bên cạnh xe đạp yên tĩnh chờ đợi.
"Nếu có chuyện gì thì nhớ kêu anh."
"Ừm, em biết rồi."
Tô Diên tạm biệt anh rồi đẩy ra cánh cửa hàng rào nhà họ Lý, chỉ thấy trong sân trồng rất nhiều rau dưa, trong góc sân dựng một vài nông cụ.
Giản dị, lại lộn xộn.
Lý Thụ biết hôm nay cô đến thăm hỏi gia đình, nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì nhanh chóng chạy ra nghênh đón, lúc đến gần còn không quên chớp chớp mắt với cô, nhỏ giọng năn nỉ: "Cô ơi, cô hãy nương tay với em nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-66.html.]
Nhớ đến ngày thường cậu bé nghịch ngợm gây sự, Tô Diên cố tình không đáp lại để dọa cậu bé, sau đó đi về phía trước ngay. Lúc này mẹ Lý cũng bước ra khỏi nhà, cười ha hả nói với cô: "Cô là cô Tô đúng không? Cô mau vào đi, có phải Tiểu Thụ nhà tôi lại phạm sai lầm gì trong trường rồi không ạ?"
Đối mặt với phụ huynh của học sinh, Tô Diên gật đầu mỉm cười, đầu tiên tự giới thiệu, sau đó khen ngợi: "Lý Thụ là một đứa nhóc hiểu chuyện, rất có tài hoa về mặt nghệ thuật, hôm nay em đến đây chỉ đơn thuần hỏi thăm gia đình thôi, cậu nhóc không phạm sai lầm gì cả."
Mẹ Lý không hiểu cái gì là nghệ thuật.
Nghe thấy con trai không phạm sai lầm, trong lòng bà vô cùng vui vẻ, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng yên tâm.
Mọi người đi vào nhà, Tô Diên vô thức nhìn ngó xung quanh, trên tường nhà xám xịt được dán đầy báo chí ố vàng, trong nhà ngoại trừ một chiếc giường sưởi còn có một cái rương bằng gỗ, bên trên rương chồng chất đầy vật dụng linh tinh, trong đó còn có mấy trái bắp.
Mẹ Lý để cô ngồi bên mép giường đất, trong nụ cười có phần xấu hổ: "Nhà hơi lộn xộn, để cô giáo chê cười rồi."
Tô Diên tỏ vẻ không ngại, hỏi: "Cha của Lý Thụ có ở nhà không ạ? Thật ra hôm nay em đến đây là muốn gặp cha mẹ của bé một lần luôn ạ."
"Cái này…" Mẹ Lý lộ vẻ khó xử, ấp a ấp úng nói: "Ông ấy đi thăm người thân, khoảng hai hôm nữa mới về."
"Ồ, vậy tiếc quá."
Thăm hỏi gia đình đã được báo từ mấy ngày trước, chắc hẳn phụ huynh đã sớm biết. Tô Diên như suy tư gì đó, không hỏi nhiều nữa.
Nửa tiếng sau cô ra khỏi nhà họ Lý, Phó Mặc Bạch cầm lấy đèn pin vẫn luôn đứng chờ tại chỗ.
Cảm giác đầy an toàn khiến cô thấy ấm áp, cô vội đi về phía anh.
Cùng lúc đó người đàn ông cũng nhìn thấy cô, thấy cô không vui cho lắm, anh hỏi nhỏ: "Sao vậy? Thăm hỏi phụ huynh không thuận lợi à?"
Mỗi lần đối mặt với anh, Tô Diên luôn có thể thoải mái đôi chút, còn có chút xíu nũng nịu đến chính cô cũng không nhận ra được.
"Vẫn coi như thuận lợi, chẳng qua chưa thấy người muốn gặp."
"Là ai đó?’
"Cha của học sinh. Chúng ta về nhanh thôi, buổi tối sẽ càng lúc càng lạnh đấy."