Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:23:57
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng mấy chốc lại đến thời gian nghỉ trưa.

Phó Mặc Bạch xách hộp cơm đến nơi đúng giờ.

Nghĩ đến sau này có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhè nhẹ.

Tô Diên bước ra khỏi cổng trường, vừa vặn thấy cảnh tượng này thì khẽ dừng bước, sau đó làm bộ vô cùng tự nhiên tiến lên hỏi: "Em thấy tâm trạng anh không tệ, bộ nhiệm vụ hoàn thành rồi hử?"

"Không có, vẫn gánh nặng đường xa."

Phó Mặc Bạch nhìn chằm chằm cô, đứng im ở đó, đĩnh bạt như tùng.

Trong lúc nhất thời Tô Diên cảm thấy hình tượng của anh cực kỳ vĩ ngạn, trái tim cô cũng mềm nhũn theo.

Bọn họ trở lại xe jeep, Phó Mặc Bạch mở hộp cơm, lại đưa cho cô chiếc đũa như thường lệ.

Chẳng qua Tô Diên không ăn vội, cô nghĩ một lát rồi khẽ nói: "Em có chuyện muốn bàn bạc với anh một tí."

"Em nói đi." Người đàn ông vô thức ngồi thẳng lưng.

Tiếp đó Tô Diên miêu tả đơn giản sinh hoạt ở thôn Bạch Vân cho anh, cuối cùng nói: "Mẹ nuôi và người nhà họ Khương đều đối xử với em rất tốt, giờ mọi người biết anh ở thành phố này rồi. Em mong chủ nhật tuần này anh có thể về cùng em một chuyến."

Nghe thấy là đi gặp người lớn, khóe miệng Phó Mặc Bạch ngậm ý cười, gật đầu không hề do dự.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

"Anh cần chuẩn bị quà gặp mặt nữa, bọn họ có thích gì không?"

Lễ tiết cần có thì không nên tiết kiệm, Tô Diên nghĩ một hồi, kể sở thích của mỗi người cho anh.

Khi nhắc đến Khương Tùng, giọng người đàn ông hơi chua: "Đến cả anh ta thích gì em cũng biết?"

Tô Diên không hiểu: "Sống chung một nhà có gì mà không biết?"

"..."

Phó Mặc Bạch nghẹn họng, anh mím môi không nói nữa.

*

Hôm nay là chủ nhật.

Anh bận một bộ đồ thường, ngồi xe đạp đi vào thôn Bạch Vân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-64.html.]

Lần này anh không trốn ở nơi hẻo lánh như trước kia nữa mà chạy xe đạp thẳng vào thôn.

Sợ thôn dân thấy anh lạ mắt, Tô Diên đã chờ sẵn ở cửa thôn.

Thấy anh đến, cô vội vàng đi lên phía trước, khi thấy túi to túi nhỏ anh mang đến thì sợ hết hồn: "Sao anh mua nhiều đồ vậy?"

"Đều là đồ dùng hằng ngày, không tính là nhiều."

Yên sau xe đạp cũng chất đồ nên cô không ngồi được, Phó Mặc Bạch bèn bước xuống xe sóng vai đi cùng cô.

Có thôn dân thấy họ, mọi người đều đến đây chào hỏi.

"Thanh niên trí thức Tô, đây là ai vậy? Là người yêu quân nhân của cô đúng không?"

Tô Diên cười lễ phép với họ, cũng thừa nhận suy đoán này, công khai mối quan hệ giữa mình và Phó Mặc Bạch trước mặt mọi người.

"Ôi chao, vậy là được điều đến Đông Bắc chúng ta rồi hở? Thằng nhóc trông có tinh thần gớm đấy, sau này kết hôn nhớ phải mời mọi người ăn kẹo mừng đó nha!"

Phó Mặc Bạch nãy giờ chỉ làm phông nền, nghe lời này xong thì móc từ trong túi ra mấy túi mứt hoa quả đưa cho họ, cũng nghiêm túc hứa hẹn: "Đợi bọn cháu kết hôn chắc chắn sẽ gửi kẹo mừng cho bác."

Mứt vỏ hồng khá đắt, nào ngờ anh ra tay lại hào phóng như vậy, ban đầu đối phương sửng sốt rồi liên tục nói lời cảm ơn.

Thôn dân khác thấy thế, xem như đã nhìn ra chuyện gì, họ cũng học theo, mồm năm miệng mười nói hết những lời hay ý đẹp.

Phó Mặc Bạch nghe rất hài lòng, chỉ chốc lát sau anh đã chia hết mứt vỏ hồng và đậu phộng cho họ rồi.

Tô Diên đỏ mặt đứng cạnh nhìn anh, chẳng biết tại sao, sâu trong lòng cô đầy ắp hạnh phúc và cảm động.

Mười phút sau, cuối cùng họ cũng đến ngoài cửa nhà họ Khương.

Người đàn ông đậu xe đạp vào một góc, tháo quà xuống, phủi phủi góc áo hỏi: "Em thấy hình tượng anh thế nào?"

Tô Diên nghiêm túc nhìn anh, khen một câu "rất được", ngay sau đó gõ cửa nhà họ Khương.

Lúc này Diệp Khiết và người nhà họ Khương đã chờ sẵn ở nhà chính, sau khi nghe thấy động tĩnh, ánh mắt Diệp Cầm sáng ngời, vội vàng đi mở cửa.

Khi nhìn thấy Phó Mặc Bạch, đáy mắt bà đầy sự thưởng thức: "Đồng chí Tiểu Phó, mau vào nhà đi!"

Lại thấy túi lớn túi nhỏ anh xách, bà vừa khiếp sợ vừa đau lòng: "Cháu tới là được rồi, mua nhiều đồ như vậy làm gì?"

"Dì, cảm ơn ngày thường dì đã chiếu cố Diên Diên, đây chỉ là chút tâm ý nhỏ bé không đáng kể của cháu thôi ạ."

Loading...