Ở thời đại này một tệ là số tiền không ít.
Đàm Lệ vô thức nhìn quanh bốn phía, lắc đầu, nói không nhìn thấy.
Tô Diên biết một vừa hai phải, hôm nay chỉ định lộ mặt cho quen thôi, sau khi chào tạm biệt đối phương thì rời khỏi phòng đặt đun.
*
Thời gian kế tiếp, cô và Phó Mặc Bạch thường xuyên gặp mặt, mỗi bữa cơm trưa đều thay đổi đa dạng sắc thái.
Tô Diên sờ sờ bụng, cảm giác bản thân cũng béo lên rồi.
Mỗi chủ nhật hai người còn sẽ hẹn nhau lên thư viện của thị trấn, nơi đó chẳng những yên tĩnh ít người mà còn không sợ gặp được người quen.
Tháng mười, một ngày cuối tuần nọ.
Để chúc mừng nhiệm vụ thu hoạch vụ thu hoàn thành viên mãn, trưởng thôn cho các thanh niên trí thức nghỉ ngơi một ngày, trùng hợp là chủ nhật, mọi người có thể cầm thư giới thiệu lên phố mua sắm.
Thẩm Tình đã ngóng trông ngày này từ lâu. Sau khi có được thông báo, cô ấy đi vào nhà họ Khương, kéo cánh tay Tô Diên, năn nỉ: "Cô đến thành phố Thanh Sơn với tôi đi, đồ tôi muốn mua trên trấn không có bán."
Tô Diên khẽ cắn môi, có chút khó xử, vì cô đã hẹn với Phó Mặc Bạch sẽ đến thư viện tìm sách dạy nấu ăn trước rồi.
Làm người phải giữ lời hứa, cô rối rắm cả buổi trời, lựa chọn làm người giữ chữ tín.
"Tôi lỡ có hẹn với người khác rồi, lần sau tôi sẽ đi với cô được không?"
Thẩm Tình cho rằng người cô hẹn là người trong thôn, tò mò hỏi: "Cô hẹn ai? Phùng Thư Miêu hở?"
"Không phải."
Lời nói dối dễ bị vạch trần thế này Tô Diên sẽ không nói ra.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Ngay khi Thẩm Tình định gặng hỏi, Khương Nguyên vừa lúc đi ngang qua hai người, giải vây giúp cho cô.
"Chị Tình à, hay em đi theo chị nhé. Chỉ cần chị có thể thuyết phục cô giáo Tô đừng để em làm bài tập là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-59.html.]
Thẩm Tình thành công đổi ý, chưa đợi Tô Diên lên tiếng đã lấy tư thế chị cả mà nói: "Sao vậy được? Nếu em vì chị mà không làm bài tập thì anh em sẽ hận c.h.ế.t chị mất."
Khương Nguyên cũng biết cô ấy thích Khương Tùng.
Hai người chị một câu em một câu, đều nói về người đàn ông đó, Tô Diên thành công thoát khỏi vòng vây.
Thoắt cái đã đến chủ nhật.
Cô đi ra khỏi thôn vài trăm mét, chờ Phó Mặc Bạch ở một nơi cực kỳ hẻo lánh.
Đây là nơi bọn họ hội ý chọn ra, đến tận bây giờ vẫn vô cùng an toàn.
Chưa được vài phút, người đàn ông đi xe đạp đến gần, bộ quần áo Tôn Trung Sơn đen nhánh làm suy yếu vẻ gai góc của anh, thêm lên vài phần nho nhã, tựa như một công tử nhà phú quý.
Hoàn toàn trái ngược với hình tượng thường ngày.
Tô Diên ngơ ngác nhìn anh, trái tim lại đập nhanh lần nữa.
Chẳng mấy chốc xe đạp đã dừng bên người cô, Phó Mặc Bạch xuống xe hỏi: "Em đợi lâu chưa? Lần sau anh sẽ đến sớm hơn tí."
"Cũng không lâu đâu, em vừa đứng ở đây là anh đến liền ấy."
Lúc này người đàn ông móc một chiếc khăn lụa đỏ được xếp thành hình vuông từ trong túi áo ra, giũ nó rồi giơ tay quàng lên cổ cô, động tác cực kỳ tự nhiên.
"Trời lạnh lắm, làm thế ấm áp hơn."
Cảm nhận được sự ấm áp bất chợt ùa đến, Tô Diên ngước mắt nhìn anh, dây thần kinh bất giác căng thẳng.
Bọn họ đứng đối diện nhau, mặt đối mặt, dưới ánh mặt trời ấm áp ngày thu, thời gian như thể dừng ngay một phút này, vô cùng ám muội.
"Cảm ơn anh, nó ấm lắm."
"Em thích là được."
Phó Mặc Bạch cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh ánh nước kia, hít một hơi thật sâu, vừa định bộc bạch nỗi lòng tỏ bày tâm ý, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến từng tiếng nói chuyện.