Vừa vặn, nhóm người Thẩm Tình cũng đến gần.
"Diên Diên, ai tìm cô mà nói chuyện nguyên buổi trời vậy? Người kia đâu?"
Tô Diên vô thức tiến về phía trước dùng thân thể che đậy núi giả, thấp thỏm cười nói: "Đó là họ hàng của mẹ nuôi tôi, bà ấy nhờ người ta đưa cho tôi ít đồ."
Mọi người không nghĩ nhiều, một lòng nhớ thương chuyện đi đến tòa nhà bách hóa, cô vội vàng dụ bọn họ rời đi, không hề trì hoãn chút nào.
Mà ở sau núi giả, Phó Mặc Bạch cười khẽ, nghĩ thầm: Cô trưởng thành thật rồi, đến cả nói dối cũng trở nên trôi chảy như vậy.
*
Hôm nay là ngày Quốc khánh, mỗi đơn vị đều nghỉ.
Người trong tòa nhà bách hóa rất nhiều, Tô Diên đi dạo mà mất hồn mất vía. Thẩm Tình kéo cánh tay cô, hỏi: "Từ lúc ra khỏi cung văn hoá đến giờ cô cứ ngơ ra miết, nói thử nguyên nhân với tôi xem?"
Tô Diên nào dám nói thật, lại rất muốn biết đáp án nên nửa thật nửa giả nói: "Tôi có một người bà con, bởi vì nói dối mà cô ấy làm liên lụy đến bạn bè, theo cô nên làm sao bây giờ?"
"Liên lụy thế nào? Đi tù hở?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"… Cũng không đến mức đó, là có chút ảnh hưởng đến thanh danh của anh ấy. Có lẽ… sẽ liên lụy khiến anh ấy không cưới được vợ."
Nói xong lời cuối cùng, Tô Diên vô cùng chột dạ.
"Trước tiên cô nói thử xem, hai người họ cùng phái hay khác phái?"
"Khác phái."
Nghe thấy đáp án này, Thẩm Tình lập tức hứng thú: "Là khác phái thì dễ rồi! Người ta không cưới được vợ, người bà con của cô liền lấy thân báo đáp là xong ~"
Tô Diên hơi khựng bước, nhớ đến mấy lời nói vui đùa của Phó Mặc Bạch thì không khỏi đỏ mặt.
"Ngoại trừ lấy thân báo đáp ra còn cách nào khác không?"
"Vậy cho anh ta một khoản tiền bồi thường cưới vợ, đoán chừng sẽ khiến anh ta mừng như điên."
Tuy nhà họ Phó đã dần suy tàn nhưng của cải vẫn phong phú. Tô Diên cảm thấy cách này cũng không ổn.
"Còn cách khác nữa không?"
Cái này không được cái kia không được, Thẩm Tình dần dần nổi nóng: "Nếu hai chuyện đó đều không làm được, chỉ có thể chứng tỏ người bà con đó của cô không thành tâm, người đàn ông kia đụng phải cô ta thì đúng là xui xẻo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-53.html.]
"…"
Tô Diên muốn nói lại thôi, sắp nghẹn đến c.h.ế.t luôn rồi.
*
Trước đó trưởng thôn đã đồng ý với mọi người, nếu hoàn thành nhiệm vụ có thể chơi thêm một ngày ở thành phố Thanh Sơn.
Bọn họ định đến ngày 3 tháng 10 mới về thôn.
Hôm nay là ngày 2, mấy người Thẩm Tình đến công viên chèo thuyền, Tô Diên lấy cớ sửa bút máy chuẩn bị đi tìm Phó Mặc Bạch.
Cô dựa theo địa chỉ anh cho tìm được một khu quân doanh nào đó, đứng đợi ngoài cửa rất lâu, cố chỉnh đốn lại tâm trạng mới nhờ người lính canh cổng vào thông báo.
Năm phút sau, Phó Mặc Bạch từ bên trong nhanh chóng bước ra, khuôn mặt tuấn tú kiên nghị phối hợp một thân quân trang biểu thị lực lưỡng không sao sánh kịp.
Một người ưu tú như vậy, thế mà đã hai mươi lăm tuổi còn chưa từng yêu ai.
Tô Diên nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến lời nói của một người bạn thuở nhỏ: Gương mặt của Phó Mặc Bạch cực có tính chất lừa gạt, trông thì đường đường chính chính, thực tế lại là một chú sói hung tợn. Nếu kẻ nào dám trêu chọc anh chắc chắn không có kết cục tốt.
Hiện giờ cô trêu chọc anh. Nhưng Tô Diên tin rằng với tình cảm nhiều năm của hai người, anh sẽ không làm vậy với cô.
Gió tháng 10 nhẹ nhàng thổi qua.
Khi Phó Mặc Bạch đến gần, điều anh nhìn thấy là dáng vẻ đắm chìm trong suy nghĩ của cô.
Anh đứng yên trước mặt cô, che đi không ít ánh mặt trời.
"Giờ chúng ta đi đâu?"
Tô Diên lấy lại tinh thần, móc chiếc bút máy từ trong túi xách ra.
"Em làm hỏng chiếc bút máy ông nội Phó tặng rồi, anh đi sửa nó cùng em đi."
Phó Mặc Bạch nhìn chằm chằm chiếc bút kia, khẽ nuốt ực nước miếng.
Sau khi im lặng rất lâu, anh mới nói: "Không ngờ em còn giữ nó, nếu ông nội biết nhất định sẽ rất vui."
Ông nội Phó đã qua đời năm năm trước, từ sau lúc ấy anh trở thành trẻ mồ côi. Có vài họ hàng ở Bắc Kinh nhưng không thể nào mang anh theo được.
Sợ cô đau khổ theo mình, Phó Mặc Bạch nhanh chóng ổn định cảm xúc, cầm lấy bút máy, thề thốt nói: "Anh biết một cửa hàng sửa bút máy có tay nghề không tệ, chúng ta đến chỗ đó sửa đi."
"Ừm." Tô Diên gật đầu, không khỏi hối hận nhất thời vô ý, khiến anh xúc cảnh sinh tình.