Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 52

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:23:32
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn bộ dạng cụp mi rũ mắt của cô, trong lòng Phó Mặc Bạch nổi lên thương tiếc: "Thôi bỏ đi, với quan hệ giữa chúng ta không cần thiết giải thích với người khác. Anh cũng không có nhân duyên để bị em ảnh hưởng."

Nhớ đến lời đồn Tiêu Kỳ từng nhắc đến, cô làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Anh ở phương nam chưa từng thích cô gái nào sao?"

"Không có, nhưng phương bắc thì có một người."

Nghe anh trả lời, sắc mặt Tô Diên tối sầm lại: "Vậy ư? Em có biết người đó không?"

Phó Mặc Bạch xem phản ứng của cô trong mắt, từng câu từng chữ, cố tình thả chạm tốc độ nói: "Anh nghe Tôn Tiểu Hổ nói, hôm nọ có người bày tỏ tình cảm với anh ở trước mặt Tiêu Kỳ, nói rằng… người đó thích anh, cả đời này chỉ thích anh."

Tô Diên càng nghe càng thấy không đúng, bỗng nhớ ra đây là lời mình từng nói, vội nhón mũi chân, duỗi tay che miệng anh lại: "Anh đừng nghe cậu ấy nói bừa, mấy lời đó là giả!"

Lòng bàn tay mềm mịn chạm vào đôi môi anh, Phó Mặc Bạch ngửi được hương thơm thoang thoảng, vành tai dần đỏ lên, hắng giọng một tiếng nói sang chuyện khác: "Đói bụng chưa? Anh dẫn em đi ăn cơm."

Cú xoay chuyển quá nhanh, Tô Diên hơi không theo kịp, thế là ngẩng đầu nói: "Rốt cuộc anh có tin lời giải thích vừa rồi không?"

Người đàn ông chỉ chỉ vào miệng bị che lại, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Tô Diên thấy vậy nhanh chóng buông tay ra, khuôn mặt cô đỏ ửng, cũng rủ mắt xuống nói: "Bỏ đi, dù sao đó là giả, anh đừng tin."

Sợ dọa cô chạy, Phó Mặc Bạch thấp giọng nói "Ừm".

Một sợi dây ám muội quẩn quanh giữa hai người, anh cố gắng đè nén tình cảm của mình, hỏi tiếp: "Lâu rồi không gặp anh, em không ngẩng đầu lên nhìn anh sao?"

Tô Diên nhanh chóng nước mắt, đối diện với cặp mắt phượng đen láy kia, cũng nghe anh nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

"Chi bằng ngày mai hẵng ăn, hôm nay em còn có việc."

Cô cần phải bình tĩnh một chút, tiêu hóa xong cái tình huống rắc rối phức tạp này.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Phó Mặc Bạch hiểu rất rõ cô đang nghĩ gì, vì thế gật đầu nói "Được", cũng đưa cách thức liên lạc của mình cho cô.

"Sao anh lại đến thành phố Thanh Sơn? Chẳng phải nên ở lại Bắc Kinh ư?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-52.html.]

Thấy vẻ mặt quan tâm của cô, tâm trạng anh cũng sung sướng theo: "Xem ra em rất quan tâm hướng đi của anh. Nhưng tin tức có sai sót, cấp trên điều anh đến đây, phỏng chừng phải vài năm sau mới về thủ đô được."

Tô Diên tiếc hận thay anh, sắc mặt không vui.

Phó Mặc Bạch đưa cho cô một viên kẹo sô-cô-la nhân rượu, tựa như năm đó, dịu dàng nói: "Đừng buồn, ở đây khá tốt, anh rất thích."

Cô nhận lấy kẹo, nghĩ đến đủ chuyện quá khứ, cuối cùng cũng nở nụ cười: "Với tình cảm của hai ta, em cũng sẽ ở đây đợi anh."

Đợi anh tựa như lúc nhỏ.

Phó Mặc Bạch bình tĩnh nhìn cô, yên lặng coi nó thành một lời thề khác.

Hai người đã lâu không gặp, ngoại trừ sự ăn ý của bao năm qua còn có thêm một điều gì đó mà họ không thấy rõ.

Tô Diên bị anh nhìn chằm chằm đến tai đỏ ửng, mất tự nhiên quay mặt đi.

Đúng lúc này từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, mơ hồ còn nghe được tiếng cười nói của đám người Thẩm Tình.

Tô Diên từ trong ngượng ngùng lấy lại tinh thần, trái tim rung lên dữ dội, vội đẩy Phó Mặc Bạch ra đằng sau núi giả. Nhưng dáng người của người đàn ông quá lớn quá rắn chắc, căn bản không đẩy nổi.

"Em sao vậy?"

"Mau tránh đi! Bạn em sắp tới!"

"?"

Sao hành động này trông cứ kỳ kỳ thế nào, Phó Mặc Bạch nhướng mày hỏi: "Sao lại tránh?"

Tô Diên nhanh chóng giải thích: "Ai cũng biết người yêu em tên Phó Mặc Bạch, nếu thấy anh thì xem như chứng thực mối quan hệ giữa hai ta, sau này muốn đổi ý cũng không được nữa. Để tránh phiền phức, tốt nhất đừng để người khác biết."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

"Em muốn đổi ý?"

"Gì chứ? Anh mau vào đi thôi."

Tô Diên như kiến bò trên chảo nóng, chỉ lo đẩy người, mãi đến khi Phó Mặc Bạch hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn cô mới thấy yên tâm.

Loading...