Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:43:53
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, mọi người rời khỏi tiệm cơm, vẫy tay chào tạm biệt nhau. Tô Diên và Văn Yến cùng đi, vừa ra khỏi được hai trăm mét thì bị Trịnh Luân gọi lại.

"Các cậu đi đâu? Có lẽ chúng ta đi cùng đường."

Văn Yến không nghĩ nhiều, đáp: "Chúng tôi đến khu Đông Thành, cậu thì sao?"

"Trùng hợp thật, tôi cũng vậy, nhà tôi ở đó."

Đã nghe nói anh ta có hai căn tứ hợp viện, Văn Yến lập tức hào hứng, hỏi thăm địa chỉ cụ thể. Khi nghe rằng nhà anh ta chỉ cách nhà Tô Diên một con phố, cả hai đều rất ngạc nhiên.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc, Văn Yến đã tới đại viện quân khu. Sau khi tiễn cô ấy, Trịnh Luân không tự chủ được mà gãi gãi đường viền quần, cúi đầu nhìn xuống đất, hỏi: "Tại sao cậu lại dọn ra khỏi đại viện? Chẳng phải chồng cậu là quân nhân sao?"

Tô Diên coi anh ta như một người bạn thân thiết, thành thật trả lời: "Anh ấy có nhà bên ngoài, đi lại thuận tiện hơn nên chúng tôi không ở trong đại viện."

Nghe vậy, Trịnh Luân lại rơi vào im lặng. Tô Diên cũng không phải người thích nói chuyện, để tránh sự ngượng ngùng, cô không khỏi bước nhanh hơn.

Không biết đã đi bao lâu, cả hai tới đầu ngõ, cô dừng lại chào tạm biệt: "Lớp trưởng, tôi về đến nhà rồi, tạm biệt."

Trịnh Luân tuy có chút lưu luyến, nhưng không dám thể hiện, chỉ làm như không có gì: "Được, năm sau gặp lại ở trường."

Tô Diên nhẹ giọng đáp "được".

Vừa quay lại, cô đã đụng ngay vào Phó Mặc Bạch.

Người đàn ông nhìn cô, lại nhìn sang Trịnh Luân sau lưng cô, mặt mày không vui: "Anh định tới đón em, không ngờ em về nhanh thật."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Biết anh là người hay ghen, Tô Diên chủ động giải thích: "Lớp trưởng cũng sống ở đây, bọn em và Văn Yến cùng nhau về. Đi thôi, chúng ta về nhà nào."

Trịnh Luân tò mò về anh, chủ động chào hỏi: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay trong buổi tụ họp, Giang Diên luôn nhắc đến anh."

Nghe thấy hai từ "Giang Diên," Phó Mặc Bạch khẽ nhướng mày một chút. Anh đưa tay phải ra, bắt tay chào hỏi vô cùng lịch sự, không hề tỏ ra ghen tuông, khiến Tô Diên phải nhìn anh bằng con mắt khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-245.html.]

Sau khi chia tay, cô nắm tay anh, mỉm cười khen ngợi: "Em tưởng hôm nay anh sẽ ghen chứ, hóa ra là em nghĩ nhiều rồi."

Phó Mặc Bạch dừng bước, quay đầu nhìn cô, cười khẩy: "Ai nói anh không ghen, chỉ là không thể hiện ra trước mặt người ngoài thôi. Anh hỏi em, sao anh ta biết em tên là Giang Diên?"

Chuyện đổi họ này, bên ngoài ít người biết. Trừ khi có ai đó đặc biệt quan tâm, mới biết bây giờ cô họ Giang.

Tô Diên thoáng ngập ngừng, không hiểu rõ nguyên do. Nhưng cô cố tỏ ra thản nhiên, dù không nghĩ ra lý do cũng phải cố gắng biện bạch: "Có lẽ cậu ấy nghe người khác nói thôi, với cả chuyện này không phải bí mật gì, mời cất tư duy thám tử của anh lại nào."

Phó Mặc Bạch tức đến bật cười, nhưng không dám dỗi cô, đành phải nhịn xuống cơn bực tức.

"Được rồi, em nói sao thì là vậy, nhưng sau này đừng gặp lại cậu ta nữa."

Tô Diên chớp mắt, muốn đồng ý với anh, nhưng nghĩ lại thấy không thực tế, không muốn lừa dối anh: "Thật không may, cậu ấy học ngành Luật ở Đại học Bắc Kinh, ngay sát bên ngành tiếng Trung của em, nên có thể sẽ thường xuyên gặp nhau."

"…"

Phó Mặc Bạch cảm thấy khó chịu, gần như xù lông: "Cậu ta cũng đậu Đại học Bắc Kinh à?"

"Đúng vậy, hôm nay em mới biết."

Tô Diên ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt vô tội.

Điều này khiến anh vừa giận vừa bất lực, mãi sau mới bật ra một câu: "Đi thôi, vào nhà rồi nói, Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên đang tìm em đấy."

Thấy chuyện này đã được bỏ qua, khóe môi Tô Diên cong lên, bước chân nhẹ nhàng bước vào sân, tạo nên sự tương phản rõ rệt với gương mặt lạnh lùng của Phó Mặc Bạch.

Tối hôm đó.

Người đàn ông dùng hết mọi thủ đoạn lấy lòng cô, Tô Diên mềm mại tựa vào người anh anh, lúc này mới chợt nhận ra rằng, hóa ra chuyện này vẫn chưa qua đi.

Nếu mỗi lần ghen đều phát điên thế này, ai mà chịu nổi chứ?

Loading...