Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:43:47
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau.

Tô Diên và Thẩm Như đi mua sắm đồ Tết, hai đứa nhỏ ở nhà có bảo mẫu chăm sóc.

Trong nhà không thiếu gà vịt cá, theo kế hoạch, họ chỉ cần mua một ít đồ dùng hàng ngày và các loại hạt như hạt dưa, đậu phộng là được.

Nhưng Thẩm Như rất thích đi dạo phố, vừa bước vào tầng một đã bắt đầu mua sắm liên tục.

Bà đi đến khu vực giày, nhờ nhân viên bán hàng lấy ra mẫu giày da mới nhất để thử vào chân Tô Diên: "Con thử xem đôi này, mẹ thấy rất đẹp."

Tô Diên liếc nhìn giá tiền, hít một hơi lạnh. Một trăm tệ có thể mua được rất nhiều đôi giày, cô không muốn tốn nhiều tiền để mua nó, dù có đẹp đến đâu cũng không đáng.

"Mẹ, con không thích kiểu này. Nếu mẹ thích, con sẽ mua cho mẹ."

Thẩm Như nghe xong thì lắc đầu: "Mẹ không cần đâu, đôi giày lần trước con mua cho mẹ mẹ rất thích, không cần đôi mới. Ngược lại là con, suốt ngày mang đôi giày da đó, dù có giữ gìn sạch sẽ đến đâu cũng đã cũ rồi."

Nhìn tình hình này không thể từ chối được, Tô Diên nghĩ ra cách, chỉ vào một đôi giày có giá vừa phải, nói: "Con rất thích đôi kia, không biết có cỡ của con không?"

Thẩm Như nhìn theo hướng tay cô chỉ, cảm thấy kiểu dáng cũng được.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

"Vậy con thử xem, chúng ta mua đôi này."

Sợ bà đổi ý mua đôi đắt tiền, Tô Diên vội vàng thử giày. Đôi giày đi lên chân rất thoải mái, kiểu dáng đơn giản mà thanh lịch, cô rất thích.

Cuối cùng, họ mua đôi giày đó. Tiếp theo, họ đi dạo các tầng khác. Thẩm Như mua hai chiếc áo khoác lông vũ, một chiếc áo len cổ cao và hai bộ quần áo trẻ em, tất cả đều là tặng cho Tô Diên.

Trong khi đi dạo, Tô Diên cũng chú ý đến việc mua quà, định ngày mai sẽ quay lại một lần nữa để bí mật mua chúng.

Rời khỏi tòa nhà bách hóa, về đến nhà, Văn Yến đẩy một chiếc xe đạp, đã đứng đợi ở cổng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-242.html.]

Tô Diên nhìn thấy cô ấy, bước lên chào hỏi: "Không phải cậu đến nhà bà ngoại sao? Sao vẫn chưa đi?"

Văn Yến vẻ mặt ủ rũ, kể khổ với cô: "Mình không muốn đi, đi cũng chỉ thêm bực mình."

"Vào phòng mình rồi nói tiếp."

Tô Diên dẫn cô vào nhà, đến khi vào phòng ngủ mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cãi nhau với người thân à?"

Văn Yến ngồi phịch xuống ghế, thở dài kể khổ: "Chẳng phải mình đã thi đỗ đại học rồi sao? Bà ngoại nhất quyết bắt mình nhường công việc cho cháu trai cưng của bà ấy. Mình không muốn nhường, bà liền đến chỗ mẹ mình mách lẻo, thật là phiền phức!"

Nhà nào cũng có những chuyện khó nói, Tô Diên hỏi cô ấy dự định tiếp theo sẽ làm gì? Có cần cô giúp gì không?

"Mình định bán công việc đi, để những người đó khỏi mơ tưởng! Dù sao sau Tết mình cũng phải lên thành phố nhập học, để bọn họ không có thời gian rảnh mà gây phiền phức cho mình."

Văn Yến thi đỗ một trường đại học ở Tân Thị, sau Tết phải đi nhập học, Tô Diên nhẹ nhàng an ủi cô ấy: "Có gì cần mình giúp đỡ, nhất định đừng ngại nhé."

Cô cảm động, ôm chặt lấy Tô Diên, chợt nhớ đến lời dặn của Trịnh Luân.

"Đúng rồi, lớp trưởng liên hệ với mình nói sẽ tổ chức họp lớp, bên nam sinh cậu ấy phụ trách thông báo, còn bên nữ sinh mình phụ trách. Vì nể mặt mình, cậu nhất định phải tham gia đấy."

Nhớ lại lần tình cờ gặp Trịnh Luân, Tô Diên cảm thấy anh ta hành động rất nhanh chóng, mới mấy ngày đã lo liệu xong buổi họp lớp, đúng là lớp trưởng có khác.

"Mình nhất định sẽ đi, cậu yên tâm."

Buổi họp lớp được tổ chức vào ba ngày sau vào cuối tuần, địa điểm là một tiệm cơm quốc doanh chuyên về lẩu.

Ngày hôm sau.

Tô Diên vừa thức dậy đã bị hai đứa nhỏ quấn lấy. Chúng mỗi đứa ôm một chân của cô, ngước lên nhìn cô, cất giọng non nớt: "Mẹ ơi, bà ngoại gọi mẹ đấy."

Cô cúi đầu cười, nắm tay nhỏ mềm mại của chúng, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Loading...