Trịnh Luân lại đỏ mặt lần nữa, thừa nhận: "Ừ, tôi thích cô ấy từ lâu rồi. Trước đây có thể chịu đựng nhiều như thế ở nông thôn cũng là để có ngày trở về thành phố gặp lại cô ấy."
Thấy anh ta si tình như vậy, đồng bạn khích lệ: "Thích thì theo đuổi đi! Cô gái xinh đẹp như thế, muộn một chút là có thể đã có chủ."
Trịnh Luân lại nhìn về phía đó, không mấy tự tin: "Người đàn ông cùng cô ấy ăn tối điều kiện không tệ, không biết có thân phận gì, lỡ như là bạn trai của cô ấy thì sao?"
Đồng bạn theo ánh mắt anh ta nhìn qua, không để tâm: "Có gì đâu chứ, với điều kiện gia đình cậu còn không so được với anh ta sao? Chỉ cần chưa kết hôn, cậu vẫn còn cơ hội."
Trịnh Luân không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, sau một hồi do dự, quyết định can đảm một lần vì tình yêu…
Ăn xong, trước khi rời đi, Tô Diên vì lịch sự đi về phía bàn của anh ta, cười chào tạm biệt.
Trịnh Luân đứng phắt dậy, dũng cảm nói: "Tôi định tổ chức một buổi họp lớp, có thể cho tôi số liên lạc của cậu không?"
Thấy anh ta gan dạ như vậy, không đợi Tô Diên lên tiếng, Phó Mặc Bạch bước tới, thân hình che lấp giữa hai người, nhanh chóng nói: "Diên Diên, em đi mua hai tô mì lạnh cho cha mẹ đi, anh không mang đủ tiền."
Tô Diên tin là thật, nói với Trịnh Luân: "Xin lỗi nhé, tôi phải đi mua mì lạnh, chắc cậu có số của Văn Yến phải không? Cô ấy có thể tìm được tôi, cậu liên hệ với cô ấy là được."
Nghe cô nói vậy, Trịnh Luân như quả bóng bị xì hơi, ánh mắt trầm ngâm khó hiểu.
Lúc này Phó Mặc Bạch giáng thêm một đòn: "Diên Diên, em không giới thiệu bọn anh với nhau sao?"
Tô Diên nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của anh, rất muốn trợn mắt nhưng vẫn giới thiệu đôi bên.
"Lớp trưởng, đây là chồng tôi, họ Phó."
"Cậu... đã kết hôn rồi?" Trịnh Luân đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, như vừa trải qua một cú sốc, cuối cùng rơi vào vực sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-239.html.]
Giọng anh ta run rẩy, như vừa chịu đựng một cú sốc lớn, ngay cả biểu cảm bình tĩnh cũng không thể giữ vững.
May mắn có đồng bạn của anh ta ở đó, giúp anh ta vớt vát tình hình.
"Cô gái đẹp như vậy, kết hôn không phải rất bình thường sao? Đâu ai kén chọn như cậu, chỉ thích làm gã độc thân."
Trịnh Luân miễn cưỡng nở nụ cười, không nói thêm gì, sau đó tiễn Tô Diên ra ngoài, người mới hồi phục lại chút ít.
Đồng bạn thấy anh ta đáng thương, an ủi: "Thiên hạ nơi nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, chỉ có thể nói cậu và cô ấy có duyên không phận, để hôm nào tôi giới thiệu cho cậu một người, nhan sắc không kém gì cô gái vừa rồi."
"Không cần đâu, nếu không phải là cô ấy, tôi có thể không kết hôn." Ánh mắt Trịnh Luân ánh mắt kiên định, đối với anh ta mà nói, hôn nhân là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
*
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Từ quán mì lạnh bước ra, Tô Diên cười hỏi: "Giờ anh hài lòng chưa? Đúng là trẻ con mà."
Phó Mặc Bạch giả vờ không nhìn thấy sự trêu chọc trong mắt cô, khóe môi khẽ cong lên.
Chẳng mấy chốc, họ trở về nhà, Thẩm Như và Giang Nam đã đứng chờ ở cửa, Thẩm Như vừa thấy xe jeep, lập tức bước tới hỏi: "Diên Diên, con có mệt không? Mẹ có pha nước đường đỏ cho con, chắc lúc này đã nguội rồi."
Tô Diên xuống xe, ôm lấy tay bà, đáp: "Con không mệt, chúng ta vào nhà thôi, ở đây lạnh lắm, lần sau mẹ cứ đợi con trong nhà là được rồi."
Giang Nam đứng bên cạnh than phiền: "Anh đã bảo mẹ đợi trong nhà, nhưng mẹ không nghe, khuyên sao cũng không được."
Thẩm Như lườm anh ấy một cái, bực bội nói: "Ai bảo con đi cùng mẹ, trời không lạnh đến mức ấy, mẹ không muốn đợi trong nhà."
Giang Nam lắc đầu bất lực, nhìn về phía Tô Diên ra dấu bằng ánh mắt, ý bảo rằng: Anh khuyên không được, đành phải nhờ em tự thân ra trận.
Tô Diên nhận ra ám hiệu, kéo Thẩm Như vào trong nhà, dùng giọng nũng nịu nói: "Mẹ, nếu mẹ bị cảm lạnh, con sẽ đau lòng lắm. Còn Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên nữa, nếu mẹ bị cảm lạnh, sẽ không thể chơi với chúng đâu."