Mọi người đều đắm chìm trong niềm vui vì ghi chép đã được xuất bản, Giang Nam khen Tô Diên hết lời: "Em gái, em thật lợi hại! Là người đầu tiên trong gia đình chúng ta xuất bản sách, anh phải học tập em!"
Tô Diên bị chọc cười, thái độ khiêm tốn: "Em không giỏi lắm đâu, chỉ là may mắn thôi."
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi đại học, để ăn mừng việc xuất bản và giảm áp lực, Phó Mặc Bạch tự tay nấu một nồi lẩu đồng, mọi người quây quần quanh bàn tròn, ai nấy đều cười vui vẻ.
Giang Nam thấy Mạnh Sương không có mặt, thắc mắc hỏi: "Chị dâu hai đâu rồi, sao chị ấy không đến?"
Khuôn mặt Giang Bắc thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường: "Cô ấy có việc phải xử lý ở đơn vị, hôm nay không đến được. Mọi người cứ ăn đi, không cần đợi cô ấy."
Thẩm Như cảm thấy không ổn, khăng khăng bảo Giang Bắc đi gọi người về, anh ấy rất bối rối, cũng ngại nói ra sự thật với người nhà.
Lúc này, Giang Phong Viễn lên tiếng: "Mọi người mau ăn đi, lũ trẻ đều đói rồi."
Nguyên Nguyên rất hợp tác, vỗ bụng nhỏ, nói: "Đói rồi~"
Thẩm Như bị thành công chuyển hướng chú ý, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Sáng hôm sau, Phó Mặc Bạch lái xe đưa Tô Diên đến thư viện, chủ yếu là để xem tình hình bán những cuốn ghi chép đó như thế nào.
Họ chọn chỗ gần giáo trình nhất ngồi xuống, định bụng ngồi chờ ở đây.
Năm phút trôi qua, cuối cùng cũng có một người trẻ tuổi bước tới, tùy tay cầm một cuốn ghi chép lật xem, chỉ hai giây sau, liền đặt cuốn ghi chép trở lại chỗ cũ.
Tô Diên thấy vậy, hạ thấp bờ vai, không khỏi hoài nghi năng lực của mình.
Phó Mặc Bạch đứng bên cạnh cô, nhẹ nhàng an ủi: "Mới có năm phút thôi mà, không nói lên vấn đề gì đâu, chúng ta chờ thêm chút nữa, đừng nóng vội."
Cô gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Thời gian trôi qua, những cuốn ghi chép của cô vẫn không ai hỏi mua, ngược lại, bộ sách "Tự học Toán Lý Hóa" bên cạnh lại bán rất chạy.
Tô Diên cảm thấy có chút ganh tị, tự điều chỉnh bản thân một hồi, cuối cùng nhanh chóng rời khỏi thư viện, quyết định trước kỳ thi đại học sẽ không quan tâm đến doanh số bán ghi chép nữa.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-237.html.]
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày thi đại học.
Buổi sáng, Thẩm Như tự tay vào bếp, chuẩn bị bữa sáng cho Tô Diên - một bát mì kèm hai quả trứng, ý nghĩa là mong muốn đạt được kết quả tốt.
Tô Diên rất cảm động, nghiêm túc hứa sẽ cố gắng hết sức, thi thật tốt.
Ăn xong, ông cụ Giang gọi cô vào phòng đọc sách, lấy ra một cây bút máy từ ngăn kéo, nói: "Đây là cây bút ông đã từng dùng, mang lại cho ông rất nhiều may mắn, giờ ông tặng nó cho cháu, chúc cháu thi tốt."
Tô Diên nhận lấy cây bút máy, gật đầu đáp: "Ông nội, cháu sẽ dùng nó thật tốt, cảm ơn món quà của ông."
Ngoài ra, cô còn nhận được quà tặng từ những người khác, khi đến trường thi, trong lòng cô đặc biệt bình tĩnh.
Trước khi vào, Phó Mặc Bạch nắm lấy tay cô, dặn dò: "Em phải giữ tâm lý thoải mái, nếu gặp phải đề khó không giải được thì đừng hoảng, biết chưa?"
Tô Diên ngước lên nhìn, cười với anh, lòng ngập tràn cảm động: "Vâng, em nhớ rồi. Anh về trước đi, chiều lại đến đón em."
Phó Mặc Bạch không nói gì, định bụng sẽ luôn chờ ở đây.
Khi tiếng loa trên sân phát thanh vang lên, Tô Diên không kịp suy nghĩ gì thêm, đeo cặp sách đi vào phòng thi.
Văn Yến cũng thi ở đây, trước khi vào lớp, họ nhìn nhau cười, tiếp thêm động lực cho nhau.
Trải qua hai ngày nỗ lực, cuối cùng thì kỳ thi đại học cũng kết thúc!
Khi ra khỏi phòng thi, Tô Diên cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng. Phó Mặc Bạch đứng ngoài phòng thi, không hỏi nhiều về kết quả của cô.
Anh hỏi: "Em muốn ăn gì? Anh mời."
Tô Diên đưa cặp sách cho anh, mi mắt cong cong: "Em muốn ăn gì đó mát mẻ, hay mình đi ăn mì lạnh đi."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cả Bắc Kinh chỉ có một quán mì lạnh, phải lái xe hơn một tiếng mới tới.
Phó Mặc Bạch không nói hai lời, dẫn cô đi ăn mì lạnh, Tô Diên ngồi lên xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, một lát sau quay đầu lại, đột nhiên nói: "Thời gian này vất vả cho anh rồi! Cảm ơn anh."