Khi họ đến bệnh viện, ông cụ Giang đã ăn xong bánh bao.
Ông nhìn Tô Diên, không ngừng khen ngợi: "Cháu chọn chồng giỏi thật, không chỉ làm việc giỏi, mà nấu ăn cũng tuyệt! Nhờ cháu bảo với thằng bé là ngày mai không cần mang đồ đến nữa nhé, Giang Nam cũng muốn báo hiếu, ngày mai để thằng nhỏ làm."
Tô Diên đã từng ăn cơm Giang Nam nấu, vị không có gì để bình phẩm, cô do dự một chút, nhắc nhở: "Ông có muốn để người khác nếm thử trước không? Lỡ như anh ấy nấu không ngon thì sao?"
Ông cụ không quan tâm, phẩy tay, tỏ ý không vấn đề gì.
Tô Diên cười khẽ bất lực, đành nhờ quân nhân bảo vệ ngày mai mua sẵn bữa sáng dự phòng, nếu món Giang Nam nấu không thể ăn được thì còn có đồ ăn thay thế.
Rời khỏi bệnh viện, cô lên xe buýt đến một đại viện quân khu, đây là nơi cô đã sống mười tám năm, mỗi ngóc ngách đều rất quen thuộc.
Nhà của Khâu Dã nằm trong đại viện này, hôm nay cô đến để giúp mở cửa thông gió.
Khi vào trong đại viện, có hàng xóm nhìn thấy cô, đầu tiên là sững lại, sau đó chào hỏi nhiệt tình, không quên chọc ghẹo người bên cạnh.
"Nhìn kìa! Là Tô Diên về rồi đấy! Ôi chao, cô gái này càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi!"
"Ế? Đúng là cô ấy rồi! Cô ấy đến làm gì vậy? Nhà họ Tô chuyển đi rồi mà?"
Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Tô Diên bước lên trước, mỉm cười lịch sự.
Cô là người mà mọi người nhìn thấy lớn lên, ai cũng rất quen thuộc, dù mấy năm không gặp cũng không có khoảng cách.
"Diên Diên, cháu về Bắc Kinh khi nào vậy? Đến tìm người nhà họ Tô à?"
Tô Diên phủ nhận trước mặt mọi người: "Bạn cháu sống ở đây, cháu đến giúp coi nhà."
Vì hoàn cảnh của cô, hiện giờ cô trở thành tâm điểm của đại viện, lại có người chú ý đến cô, lập tức vây quanh, hỏi tới tấp: "Nghe nói cháu và Mặc Bạch kết hôn rồi, cậu ấy đâu? Không về Bắc Kinh cùng cháu à?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-232.html.]
"Diên Diên, cháu thật sự là cháu gái của thủ trưởng Giang sao? Thật là không thể tin được!"
"Nghe nói cháu sinh đôi một trai một gái, có thật không?"
Đối mặt với những câu hỏi này, Tô Diên hơi bối rối, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô vẫn trả lời từng câu một.
Khi mọi người biết cô thật sự sinh đôi, ai cũng rất phấn khởi.
"Cháu và Mặc Bạch đều xinh đẹp, thế chẳng phải mấy đứa nhỏ cũng phúc hậu và xinh xắn hết sao?"
Tô Diên không dám tự khen, nói lần sau đến đây sẽ đưa bọn trẻ đi cùng. Sau hơn mười phút, cô không nán lại nữa, viện cớ rời đi.
Nhìn bóng dáng cô dần khuất xa, có người cảm thán: "Tôi đã sớm nói rồi, Diên Diên sinh ra đã có số phú quý, các bà xem cô ấy bây giờ đi, thật khiến người ta ngưỡng mộ."
"Phải nói là Mặc Bạch có số hưởng, hai mươi năm đầu có ông cụ Phó bảo vệ, nửa đời sau có gia đình nhà họ Giang, lại có con đủ nếp đủ tẻ, còn cưới được một cô vợ xinh đẹp, lũ nhóc trong khu đại viện chúng ta chắc chắn ghen tị c.h.ế.t đi được."
Ngày trước, những chàng trai thích Tô Diên không ít hơn hai mươi người, cuối cùng vẫn là Phó Mặc Bạch ôm được mỹ nhân về.
Trong số đó, người không cam lòng nhất là Tiêu Kỳ.
Anh ta không ngờ rằng, xuất thân của Tô Diên lại phức tạp như vậy, mà người nhà họ Tô lại là kẻ tiếp tay. Anh ta càng nghĩ càng khó chịu, chìm trong cảm xúc đó, không thoát ra được.
Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, Phó Mặc Bạch được điều trở lại Bắc Kinh, hai người gặp nhau trong công việc.
Trong cuộc họp, nhìn đối tình địch ngày xưa, Tiêu Kỳ xụ mặt, chẳng có chút ý cười nào. Phó Mặc Bạch chỉ coi anh ta như không khí, tập trung vào nội dung cuộc họp.
Cuộc họp kết thúc, cấp trên gọi hai người vào văn phòng, nghiêm túc hỏi: "Cuộc thi lần này, quân khu của chúng ta cử hai cậu đi, có ý kiến gì không?"
Họ đồng thời lắc đầu, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh cấp trên.
Ra khỏi văn phòng, Tiêu Kỳ bước nhanh lên vài bước, chặn đường Phó Mặc Bạch hỏi: "Bây giờ anh ở đâu? Nhà họ Giang à? Muốn ở rể à?"