Phó Mặc Bạch bước nhanh về phía cô, ánh mắt dịu dàng. Các học sinh nhìn thấy anh, đồng loạt cúi chào.
Tô Diên tiến lên, ánh mắt long lanh như sao trời lộng lẫy, giọng nói vui vẻ tiết lộ tâm trạng tốt của cô.
"Anh chờ ở đây lâu chưa? Anh về từ khi nào đấy?"
Phó Mặc Bạch lấy túi xách trên vai cô, đáp: "Anh vừa mới đến, các em có hoạt động gì khác không?"
Tô Diên lắc đầu, thấy vậy, anh quay lại lấy hai thùng nước cam từ xe jeep, chia cho mọi người.
"Anh thấy trời nóng quá, trên đường mua cái này, các em uống đi nhé."
Mọi người ùa lên, khuôn mặt đầy vui mừng, vội vàng cảm ơn.
Tô Diên cũng rất ngạc nhiên, cũng cô thực sự đã nhìn anh bằng con mắt khác.
Ngồi trên xe jeep, trên đường về nhà, cô mỉm cười nhìn anh, khen ngợi: "Hôm nay anh biểu hiện tốt lắm, tối nay muốn ăn gì? Có thể thêm món."
Phó Mặc Bạch bật cười, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc, im lặng một lúc rồi nói: "Diên Diên, ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây, tối nay phải thu dọn hành lý."
Tô Diên ngẩn người, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Ừ, sáng nay, ông nội của em bị đau tim, hiện đang nằm viện."
Anh cũng vừa xuống tàu hỏa, được Khâu Dã cho biết tin tức này.
Tô Diên nghe xong, đầu óc như ù đi, không dám tin đó là sự thật: "Phải về bằng cách nào? Anh đã mua vé chưa?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Phó Mặc Bạch nhìn vào mắt cô, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trấn an: "Đừng lo lắng quá, cha nói tình hình hiện tại của ông nội ổn định, ý cha là chúng ta hãy giải quyết xong mọi việc ở đây rồi hãy về. Nhưng anh nghĩ rằng, vì cha đã báo tin cho chúng ta, chắc cũng lo sợ tình hình có thể thay đổi, nên anh đã nhờ Khâu Dã mua vé tàu cho ngày mai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-229.html.]
Tô Diên đồng ý với suy nghĩ của anh, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, bắt đầu sắp xếp những việc cần làm.
Suốt buổi chiều, hai người chia nhau công việc, xử lý hết mọi thứ cần thiết.
Thím Quách là người địa phương, không thể đi theo họ đến Bắc Kinh, tối nay sẽ chăm sóc bọn trẻ thêm một đêm, ngày mai sẽ trở về nhà.
Tiểu Hắc và mấy con gà được gửi đến nhà Khâu Dã, vì đồ đạc của cậu ta khá nhiều, cần một chiếc xe tải để chở về Bắc Kinh, tiện thể mang theo những con vật này.
Chìa khóa nhà giao cho Khương Nguyên giữ, một tuần sau sẽ có người đến nhận nhà. Về phần nội thất và đồ dùng bếp, Tô Diên tặng hết cho Lý Thụ.
Thấy cô đột ngột phải đi, Lý Thụ và Khương Nguyên đỏ hoe mắt, lòng đầy nỗi tiếc nuối.
Điều này khác với buổi tiệc chia tay buổi sáng, lần này họ thực sự cảm nhận được nỗi buồn của sự chia ly.
Tô Diên ôm họ vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Sau này khi các em đỗ đại học, hoặc đến Bắc Kinh chơi, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Khương Nguyên gật đầu thật mạnh, hứa sau này nhất định sẽ đến Bắc Kinh, Lý Thụ cũng vậy, đặt mục tiêu đời mình là đỗ vào đại học Bắc Kinh.
Đêm đó, cả Tô Diên và Phó Mặc Bạch cùng mất ngủ. Họ đã tái ngộ, yêu nhau, rồi kết hôn và sinh con tại nơi đây. Đối với họ, nơi này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Giờ đây phải rời xa, ngoài cảm giác không nỡ còn thêm nỗi trống trải không gì sánh được.
Thêm vào đó, họ còn lo lắng về tình trạng sức khỏe của ông cụ Giang, chỉ mong ông có thể bình an khỏe mạnh.
Sáng sớm hôm sau, Khâu Dã lái xe đưa họ đến ga tàu. Trước khi rời đi, cậu ta dặn dò Phó Mặc Bạch: "Anh bạn, cậu giúp tôi mở cửa sổ ngôi nhà vài ngày để thông gió nhé. Tôi và Hiểu Hồng sẽ đến Bắc Kinh vào đầu tháng sau, khi đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh."
Phó Mặc Bạch gật đầu đồng ý, cân nhắc kỹ lưỡng hơn cậu ta nhiều: "Đứa trẻ còn nhỏ, tôi sẽ nhờ thợ mộc làm một chiếc giường, tiện thể làm thêm hai chiếc tủ, tôi thấy nhà cậu chẳng có gì cả."
Khâu Dã ngây người, bừng tỉnh, vội vàng cảm ơn: "Nếu cậu không nhắc tôi cũng quên mất, vậy thì phiền cậu rồi!"