Sau đó, Dương Hiểu Hồng dẫn Tô Diên vào phòng ngủ, lấy bài tập nghỉ hè của mình ra cho cô xem.
Nhìn chồng sách đó, Tô Diên vô cùng ngạc nhiên: "Cô đã có thai rồi mà vẫn có đủ năng lượng để viết hết chúng sao?"
"Tất nhiên rồi."
Dương Hiểu Hồng rất tự hào ngẩng cao đầu: "Tôi đã hứa với cô thì nhất định phải làm được! Hơn nữa, con mới hai tháng thôi, việc đọc sách không ảnh hưởng gì đến bé."
Về điểm này, Tô Diên hoàn toàn đồng ý: "Trong thời gian mang thai đọc nhiều sách rất có lợi cho thai nhi. Bình thường cô có thể đọc một số bài văn, cả hai mẹ con đều sẽ được lợi."
"Ừm! Từ ngày mai tôi sẽ thử."
Sau khi ăn cơm tại nhà Khâu Dã xong thì trời đã gần tối. Tô Diên và Phó Mặc Bạch mỗi người bế một đứa trẻ, đi dạo quanh khu đại viện, có người nhìn thấy họ trở về, sẽ dừng lại chào hỏi.
Tô Diên lịch sự mỉm cười, đáp lại lời chào.
Hiếm khi có dịp thư giãn như vậy, Phó Mặc Bạch nhắc đến chuyện trở về Bắc Kinh.
"Anh vừa nói chuyện với Khâu Dã, cậu ấy đã nộp đơn xin trở về Bắc Kinh cùng anh rồi. Nếu không có gì thay đổi, sau Tết Nguyên đán bọn anh sẽ phải đến Bắc Kinh báo cáo, em ở đây một mình chăm sóc hai đứa con có được không?"
Tưởng tượng ra cảnh đó, Tô Diên không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng ánh mắt vẫn kiên định: "Không sao, còn có thím Quách giúp đỡ mà, em làm được."
Phó Mặc Bạch nhìn thấy sự quyết tâm của cô, không nói thêm gì nữa, tôn trọng quyết định của cô.
*
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, thoắt cái đã vào đông.
Đây là mùa đông cuối cùng ở Đông Bắc, tâm trạng của Tô Diên không giống như mọi khi, cảm thấy rất trân trọng những điều xung quanh.
Học sinh của cô vẫn ngây thơ hồn nhiên, thậm chí có người không có bất kỳ hy vọng nào về việc thi vào cấp ba, cho rằng ra ngoài làm việc còn hơn đi học.
Trước khi nghỉ đông, Tô Diên đã đi thăm nhà từng học sinh, hiểu rõ tình hình của từng em một.
Còn một học kỳ nữa, cô quyết định cố gắng thêm lần cuối, để có thể đưa nhiều học sinh đậu vào cấp ba hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-224.html.]
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, trường trung học thị trấn chính thức nghỉ đông.
Cô và Phó Mặc Bạch mang theo các con đi đến huyện thành, thăm Diệp Khiết, mang theo không ít quà tặng.
Diệp Khiết không ngờ họ sẽ đến, nụ cười nở rộ trên mặt.
"Mẹ làm cho bọn trẻ hai chiếc áo bông nhỏ, định gửi cho các con thì các con đã đến rồi."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên bước lên phía trước, khoác tay Diệp Khiết, giọng nói thân thiết: "Con đến đây để đón mẹ về ăn Tết, lâu rồi không gặp, con nhớ mẹ lắm luôn."
Nghe những lời ngọt ngào này, Diệp Khiết cười không khép được miệng, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn: "Các con không về Bắc Kinh đón Tết sao?"
"Con đã bàn với cha mẹ rồi, bọn trẻ còn nhỏ, đi tàu trong mùa đông rất khổ, nên năm nay chúng con không về nữa."
Tô Diên nói xong, lấy một hộp quà trong đống quà tặng ra, là một đôi giày da nữ cô mua ở thành phố Thanh Sơn.
Thời buổi này một đôi giày da không hề rẻ, Diệp Khiết kiên quyết từ chối: "Con mua làm gì? Mau trả lại đi, mẹ không mang đâu."
Dự đoán trước bà sẽ từ chối, Tô Diên bịa chuyện rằng đôi giày này đã mua từ một tháng trước, bây giờ muốn trả cũng không trả được nữa.
Hơn nữa, cỡ giày này cũng chẳng ai khác mang được.
Diệp Khiết nhìn Tô Diên, ánh mắt đầy bất lực, cuối cùng bà cũng nhận đôi giày.
Hiện giờ, hai đứa nhỏ vừa mới biết đi, cần người lớn trông chừng liên tục.
Tô Diên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cùng chúng chơi đùa, Diệp Khiết ngồi kế bên, hỏi thăm tình hình của cô ở Bắc Kinh.
Nghe nói cha mẹ Giang đều là những người tốt, đối xử với cô rất tốt, cuối cùng Diệp Khiết cũng yên tâm.
"Sau này con phải hiếu thảo với họ, còn về phía nhà họ Tô, gặp chuyện thì đừng bao giờ mềm lòng."
"Vâng, con hiểu rồi."
Tô Diên đồng ý, sau đó hỏi về tình hình của bà: "Mẹ và chú Ngô thế nào rồi?"