Tô Diên nghe xong, trong lòng hơi chấn động, nhưng bên ngoài vẫn giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Có phải cô sống những ngày tháng yên lành đủ rồi nên luôn muốn tìm mạo hiểm kích thích không? Tôi có thể thành toàn cho cô."
Hiện nay, thân phận của họ đã cách xa nhau, thực ra Tô Tiểu Tuyết chỉ dám nói ngoài miệng, không dám thực sự làm điều gì xấu, cô ta cẩn trọng liếc nhìn cô, chống chế: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, đừng không biết tốt xấu."
Thấy cô ta đang ôm hai cuộn vải, kết hợp với nội dung trong quyển sách, Tô Diên lập tức hiểu ra, cô học theo cô ta, nhỏ giọng nói: "Cô tưởng rằng cô không biết hối cải, đầu cơ trục lợi một lần nữa là người khác không biết sao? Nhớ kỹ câu này, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Đừng kiêu ngạo quá, coi chừng bị bắt rồi người ta lôi cô ra làm điển hình đấy."
"…"
Mắt Tô Tiểu Tuyết mở to, sắc mặt tái nhợt, không còn nhà họ Tô chống lưng, cô ta biết rõ nếu thực sự bị bắt, sẽ phải đối mặt với hậu quả thế nào.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Vì vậy, cô ta ấp úng nói: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi còn có việc, đi trước đây."
Nói xong, cô ta ôm vải bỏ chạy. Thẩm Như nhìn theo bóng lưng cô ta, nhíu mày hỏi: "Cô gái đó là ai vậy? Trông không giống người tốt."
"Mẹ, sau này nếu gặp cô ta, mẹ nên tránh xa cô ta, càng xa càng tốt." Tô Diên nghiêm túc dặn dò.
Thẩm Như đồng ý, cũng hứa: "Con yên tâm đi, mẹ không nói chuyện với người lạ đâu."
"Được, chúng ta ngoắc tay hứa nhé."
"Ừ! Ngoắc tay hứa không thay đổi."
Ra khỏi tòa nhà bách hóa, trên đường về nhà, Tô Diên vẫn luôn suy nghĩ về những điều Tô Tiểu Tuyết nói.
Cô cẩn thận nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết, trong đó không đề cập đến Phó Mặc Bạch cũng như nhà họ Giang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-222.html.]
Vừa rồi Tô Tiểu Tuyết có nhắc đến từ "quả phụ", có nghĩa là Phó Mặc Bạch rất có thể sẽ chết, thời gian cụ thể vẫn chưa rõ, điều này khiến Tô Diên cảm thấy lo lắng.
Về đến nhà, cô vẫn luôn lơ mơ. Phó Mặc Bạch nhận ra trạng thái không ổn của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sao em đi một chuyến về mà mặt mày u ám vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Diên ngẩng đầu nhìn anh, do dự một lúc rồi hỏi: "Năm nay anh còn ra ngoài làm nhiệm vụ không? Có thể không làm những công việc nguy hiểm nữa không?"
Trước giờ cô chưa từng nói những lời này, Phó Mặc Bạch ngạc nhiên nhướng mày, càng nghi hoặc hơn: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Em nói với anh đi."
Tô Diên nghĩ một lúc, không thể nói ra thân phận trọng sinh của Tô Tiểu Tuyết, dù nói ra anh cũng chưa chắc tin.
Cô chỉ có thể nói dối: "Tối qua em nằm mơ thấy một giấc mơ, vừa nãy đột nhiên nhớ lại, thật đáng sợ. Em mơ thấy anh chết, toàn thân đầy máu, mọi người đều nói em là quả phụ."
Phó Mặc Bạch không nhịn được cười khẽ, ôm cô vào lòng, thấp giọng an ủi: "Yên tâm, năm nay anh sẽ ở bên em và các con, không đi đâu cả, hơn nữa còn nhiều công việc cần anh đích thân xử lý, lãnh đạo cấp trên sẽ không phái anh ra làm nhiệm vụ đâu."
Nhận được lời hứa của anh, cuối cùng Tô Diên cũng yên tâm, cô ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Có lẽ, trong quyển sách đó không nhắc đến Phó Mặc Bạch, là vì khi cốt truyện được bắt đầu, anh đã vì một lý do nào đó mà qua đời, hoặc là ẩn danh trong nhiệm vụ, không còn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người nữa.
Mà cốt truyện này đã là quá khứ, đã bị thay đổi lúc nào không hay. Tô Tiểu Tuyết vẫn giữ suy nghĩ từ kiếp trước, cho rằng chắc chắn Phó Mặc Bạch sẽ chết.
Tô Diên hy vọng suy đoán của mình là đúng. Cô không mong đợi một cái kết viên mãn với Phó Mặc Bạch ở kiếp trước, chỉ mong rằng ở kiếp này, cả hai có thể hoạn nạn có nhau đến răng long đầu bạc.
Thấy cô im lặng một lúc lâu, người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lần nữa đảm bảo: "Anh đã hứa sẽ khiến em hạnh phúc, vậy nên em phải tin anh, biết không?"
"Vâng, được."
Tô Diên vẫn ôm chặt lấy anh, chỉ cảm thấy rằng ở bên cạnh anh mới thật sự an tâm.