Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:41:05
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc hộp này, người nhà họ Giang đều nhận ra, bên trong chứa một tượng Phật ngọc, là báu vật gia truyền, có thể nói là vô giá.

Khi ông cụ Giang còn trẻ, tượng Phật này từng bị cha ông cụ cầm cố. Sau này qua nhiều nơi, cuối cùng được ông cụ Giang mua lại với giá gấp đôi.

Đối với ông cụ, đây là di vật tổ tiên để lại qua nhiều thế hệ, mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc.

Còn đối với người khác trong nhà họ Giang, cũng mang ý nghĩa khác nhau.

Cha của Giang Tây không thể ngồi yên: "Bác cả à, vật quan trọng như vậy, chẳng phải nên truyền cho Giang Đông sao?"

Ông cụ ngước mắt liếc nhìn ông ta, không vui nói: "Đến cả vợ nó còn chẳng có, tôi đưa cho nó làm gì? Vẫn là Diên Diên tốt, cuối cùng nhà họ Giang cũng có người nối dõi."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Giang Tây không nhịn được lẩm bẩm: "Nhưng đứa trẻ mang họ Phó chứ đâu phải họ Giang, làm sao gọi là có người nối dõi được?"

Dù cô ta nói nhỏ, nhưng mọi người trong phòng đều nghe rõ mồn một. Giang Đông lập tức không bằng lòng: "Vật trong hộp tôi không cần, đó là của cháu trai và cháu gái tôi, tôi ủng hộ quyết định của ông nội."

Đương sự đã nói vậy, Giang Tây bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Tô Diên chứng kiến mọi chuyện, chỉ thấy chiếc hộp gỗ có chút phỏng tay. Ông cụ Giang nhận ra suy nghĩ trong lòng cô, trầm giọng nói: "Nhà họ Giang không có quy tắc truyền nam không truyền nữ, cháu cứ nhận đi, nhà này ông làm chủ."

Cô do dự một chút, dưới ánh nhìn của ông, đưa tay nhận lấy chiếc hộp.

Sợ cô cảm thấy gánh nặng, Giang Phong Viễn tự mình gắp thức ăn cho cô: "Đồ của con thì đừng đẩy ra ngoài. Ngày mai cha sẽ đưa con và Mặc Bạch đến một nơi, ăn nhiều một chút mới có sức đi đường."

Tô Diên mỉm cười với ông, điều chỉnh tâm trạng, quyết định ăn no trước.

Sau bữa tối, Thẩm Như dắt tay cô ra vườn ngắm hoa, trong mắt còn có chút ngây thơ không phù hợp với tuổi tác: "Những bông hoa này đều do cha con trồng, con có thích không?"

Tô Diên nhìn những bông hoa rực rỡ, gật đầu: "Dạ, con rất thích."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-214.html.]

Nghe vậy, mắt Thẩm Như sáng rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nói: "Vậy mẹ tặng hết cho con! Ngày mai để người ta đào hết mang đi cho con."

"…" Tô Diên sợ hãi xua tay: "Không cần đâu ạ! Con ngắm ở đây là được rồi. Với lại con không biết chăm sóc hoa, sợ chúng sẽ chết."

Thẩm Như cắn môi, suy nghĩ, lại nghĩ ra một ý tưởng hay: "Hay là để cha con dọn đến ở cùng con, ông ấy rất giỏi chăm sóc hoa!"

"…"

Tô Diên chớp mắt, tay xua mạnh hơn: "Như thế không được, cha mẹ không thể xa nhau, cha sẽ nhớ mẹ lắm, nhỡ buồn thì sao?"

Thẩm Như suy nghĩ, thấy cũng phải, cuối cùng từ bỏ ý định này. Nhưng bà vẫn nhớ kỹ việc con gái thích hoa, định ngày mai sẽ đến tòa nhà bách hóa mua mấy bông hoa giả về tặng con, như thế sẽ không sợ chết.

Ở nơi khác.

Mạnh Sương kéo Giang Bắc đến chỗ vắng người, đen mặt nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi ở bàn ăn, sao anh không nói gì? Anh không hiểu ý của ông nội sao?"

"Ý gì? Anh phải nói gì?"

Nhìn bộ dạng vô tâm của anh ấy, Mạnh Sương tức đến phát điên: "Sao tượng Phật ngọc đó có thể cho em gái anh được? Sao anh và Giang Nam không lên tiếng?"

Giang Bắc hiểu ý của chị ta, mặt không còn nụ cười: "Đó là quyết định của người lớn, chúng ta không có quyền can thiệp. Hơn nữa, Tiêu Tiêu và Nguyên Nguyên là con cháu trưởng trong thế hệ nhỏ nhất, tại sao không thể cho chúng?"

"Nhưng chúng không mang họ Giang mà ~"

Mạnh Sương gần như phát điên, hoàn toàn không hiểu được quyết định này.

Nghe vậy, sắc mặt Giang Bắc lại trầm xuống vài phần: "Người nhà họ Giang tư tưởng rất thoáng, con cháu mang họ gì có quan trọng không? Em có cần phải giận dữ như vậy không?"

Mạnh Sương giận dữ đáp: "Sao lại không quan trọng? Nếu cho con của anh cả, em tuyệt đối không có lời oán trách. Nhưng cho người mang họ khác, em không phục!"

Loading...