Tiếp theo, ông dẫn Tô Diên và Phó Mặc Bạch đi gặp ông cụ Giang, cụ ông đã lớn tuổi, vừa mới khỏi một trận bệnh, đang nghỉ ngơi trong phòng.
Gõ cửa bước vào, đầu tiên đập vào mắt họ là bức chân dung của một vĩ nhân trên tường, bên cạnh là một tủ sách lớn, đầy ắp các loại sách.
Ông cụ đứng bên bàn làm việc, đang luyện chữ thư pháp, từng nét chữ sắc bén.
Nghe thấy tiếng động, ông cụ ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời có thần.
Phó Mặc Bạch đứng nghiêm, chào ông bằng động tác chào quân đội.
Tô Diên lịch sự cúi đầu chào, đối mặt với ông cụ, không tránh khỏi chút căng thẳng.
Ông cụ đã sớm tìm hiểu về họ, khuôn mặt uy nghiêm giờ thêm phần hiền từ: "Các cháu ngồi đi, đường xa vất vả rồi."
Tô Diên mỉm cười, đáp lại một câu "Không vất vả đâu ạ."
Thấy hai bên quá khách sáo, Giang Phong Viễn cũng ngồi xuống, bắt đầu tạo không khí.
"Cha, cha còn chưa gặp hai đứa cháu ngoại của con đâu, chúng đáng yêu lắm."
Đây là thế hệ chắt hiếm hoi của nhà họ Giang, ông cụ không còn vẻ nghiêm nghị ban nãy, gấp gáp hỏi: "Chúng đâu rồi? Mau bế chúng đến cho cha xem."
Tô Diên vừa định đứng lên bế con, nhưng bị ông cụ ngăn lại: "Để cha cháu bế, các cháu ở lại đây với ông."
Khi Giang Phong Viễn đi ra ngoài, ông cụ quan tâm hỏi: "Công việc của các cháu bận lắm phải không? Ai chăm sóc hai đứa nhỏ?"
Phó Mặc Bạch lần lượt trả lời, mời ông cụ có dịp thì tới Đông Bắc làm khách.
Chẳng mấy chốc, Giang Phong Viễn và Thẩm Như mỗi người bế một đứa trẻ bước vào, khoe với ông cụ: "Cha xem, đôi môi này giống hệt cha, chắc chắn là người có phúc."
Ông cụ Giang rướn cổ nhìn, trên mặt lộ vẻ vui mừng: "Đứa trẻ này quả thật rất xinh đẹp, sau này chắc chắn sẽ là người biết nói ngọt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-213.html.]
Chỉ chốc lát sau, ba người lớn vây quanh hai đứa nhỏ, trò chuyện vui vẻ, gần như quên mất cha mẹ của chúng.
Thấy mình không còn là tâm điểm chú ý, Tô Diên thở phào nhẹ nhõm. Không phải cô sợ, chỉ là chưa quen.
Trước bữa tối, Giang Đông dẫn họ đi gặp các họ hàng khác của nhà họ Giang, trong đó có cả nhà Giang Tây.
Hiện giờ, Giang Tây đã chia tay với anh ba Tô. Ánh mắt cô ta nhìn Tô Diên mang thêm vài phần phức tạp.
Tô Diên định không để ý, nhưng đối phương lại tiến tới bắt chuyện: "Tôi và anh ấy đã chia tay rồi, cô có biết không?"
"Anh ấy" chỉ ai, Tô Diên hiểu rõ, nhưng không muốn nói đến.
"Không biết, chị muốn nói gì với tôi?"
Giang Tây bị cô làm cho á khẩu, có chút khó chịu.
"Nhà anh ấy vì cô mà tiếp cận tôi. Giờ thì hay rồi, xung quanh ai cũng biết tôi đã từ hôn, ảnh hưởng trực tiếp đến hạnh phúc tương lai của tôi. Cô không định có chút gì để bù đắp sao?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên nhíu mày, không nghĩ rằng mọi chuyện lại do mình gây ra. Lúc này, cha của Giang Tây đi tới, ánh mắt đầy cảnh cáo: "Tiểu Tây, đừng nói lung tung nữa, theo cha ra vườn đi dạo."
Dù Giang Tây có được chiều chuộng cũng chỉ là con cháu chi thứ, cha cô ta lý trí hơn nhiều.
Nhìn theo cha con họ rời đi, Tô Diên chỉ thấy khó hiểu.
Bữa tối, mọi người tụ họp, ăn một bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa.
Ông cụ Giang ngồi ở ghế chủ, trước khi dùng bữa, ông cụ đặt một chiếc hộp gỗ lên bàn, nghiêm túc nói: "Hôm nay mời mọi người đến, ngoài việc gặp gỡ Diên Diên và Mặc Bạch, còn có vài chuyện tôi muốn tuyên bố với mọi người."
Mọi người ngồi vào chỗ rất quy củ, chăm chú lắng nghe những lời ông cụ nói tiếp theo.
"Từ hôm nay trở đi, gia đình này do Phong Viễn làm chủ. Nếu các cháu có việc gì thì đi tìm nó là được. Ngoài ra, Diên Diên đã nhận tổ quy tông, sẽ đổi tên thành Giang Diên. Sau này mọi người phải sống hòa thuận với nhau. Còn nữa, con bé đã sinh cháu cho nhà họ Giang, hai đứa trẻ là cháu trai trưởng và cháu gái trưởng, theo lý thì nên được nhận chiếc hộp này."
Nói xong, ông cụ đẩy chiếc hộp gỗ về phía trước. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc hộp, đầy ngạc nhiên.