Thấy tiếng chất vấn ngày càng nhiều, người phụ nữ và Trương Tiểu Thiên nhìn nhau, quyết định rút lui.
"Cô đúng là đồ chanh chua, tôi không mượn tiền nữa được chưa? Thật là không có tình người!"
Nói xong, người phụ nữ quay đầu muốn đi, Phó Mặc Bạch nhìn ra ý đồ của họ nhưng không ngăn cản.
Thấy mục đích đã đạt được, Tô Diên cố ý hét lên: "Này? Cô đừng đi chứ! Chúng ta hôm nay phải nói rõ ràng!"
Người phụ nữ nghe vậy, tăng tốc bước chân nhanh chóng chạy trốn. Trương Tiểu Thiên cũng nhân cơ hội thoát khỏi đám đông, chẳng bao lâu, những người xem náo nhiệt cũng tản đi hết, Tô Diên thấy vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lo rằng những người đó còn có thủ đoạn khác, Phó Mặc Bạch lập tức đưa vợ con về nhà. Sau khi ngồi lên chiếc jeep, đầu tiên Tô Diên quan sát xung quanh, rồi hỏi nhỏ: "Rốt cuộc họ muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, thật là điên rồ!"
Người đàn ông vừa khởi động xe, vừa trả lời: "Họ muốn dùng hai đứa nhỏ để uy h.i.ế.p anh hoặc uy h.i.ế.p nhà họ Giang, tối nay chúng ta về thành phố Thanh Sơn, ở trong quân khu sẽ an toàn hơn."
"Vậy họ không nghi ngờ gì sao?"
"Cái lưới này đã có thể thu lại, dù họ có nghi ngờ, cũng không chạy thoát được."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên hiểu ra, quay về đón thím Quách, thu dọn hai túi hành lý đơn giản rồi xuất phát.
Đến thành phố Thanh Sơn, Phó Mặc Bạch không vào nhà mà đi thẳng đến văn phòng của một lãnh đạo nào đó.
Thím Quách không rõ nội tình, ngạc nhiên hỏi Tô Diên: "Tiểu Phó đi đâu rồi? Chẳng phải hôm nay được nghỉ sao?"
Tô Diên bịa đại một cái cớ lấp liếm, trong lòng thấp thỏm lo âu. Cảm thấy những gián điệp đó quá hiểm độc, ngay cả trẻ con cũng không tha. Nếu không đủ cảnh giác, chắc chắn hôm nay họ sẽ mắc bẫy.
Mấy ngày sau đó, Phó Mặc Bạch bận rộn từ sáng sớm đến tối khuya, đến một tuần sau, anh mới dần dần trở lại sinh hoạt bình thường.
Tô Diên không muốn hỏi nhiều, chỉ hỏi: "Giờ chúng ta đã an toàn chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-211.html.]
"Ừ, có thể về thị trấn ở rồi."
Cô nghe xong vô cùng vui mừng, nhưng nghĩ lại mới nhớ ra, bây giờ là tháng bảy, vài ngày nữa sẽ nghỉ hè, hình như không về cũng được.
Mấy ngày trước, bên nhà họ Giang có tin tức truyền đến, Giang Phong Viễn đã được điều chuyển, cả nhà cũng từ tỉnh Quảng Đông về lại Bắc Kinh, cũng mời Tô Diên về nhà nhận tổ quy tông.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Tô Diên quyết định nghỉ hè xong sẽ đưa cả nhà về Bắc Kinh.
Trước khi lên đường, cô để lại cho Dương Hiểu Hồng và mấy người khác một đống bài tập hè, đợi về sẽ lần lượt kiểm tra.
Sau thời gian học tập vừa qua, mọi người đã có nhận thức nhất định về nội dung lớp mười, trong đó Khương Nguyên học nhanh và tốt nhất. Tô Diên để cô nhóc giúp hai người còn lại học tập, rồi đến kỳ nghỉ thì lên tàu hoả khởi hành.
Vì mang theo hai bé, Phó Mặc Bạch mua vé giường nằm. May mà hai bé rất ngoan, khi không ngủ sẽ "ê a" trò chuyện với người lớn, không khóc cũng không quấy.
Hành khách cùng toa đều rất thích hai bé, còn mang theo vài món đồ nhỏ để chọc chúng, hai bé rất hợp tác, thỉnh thoảng lại cười toe toét, trông rất đáng yêu.
Tô Diên luôn chú ý từng cử động của chúng, cảm giác lo lắng cũng phần nào tan biến.
Trải qua hơn ba mươi giờ vượt chặng đường dài, cuối cùng cũng đến ga tàu Bắc Kinh.
Giang Bắc và Giang Nam sớm đã chờ đợi ở sân ga, ngóng chờ không thôi.
Khi Tô Diên bước xuống tàu hỏa, vừa nhìn đã thấy hai người, Giang Bắc giơ cao tay, rất nổi bật.
"Chào mừng trở lại Bắc Kinh! Cuối cùng cũng đợi được mọi người đến rồi!"
Trước sự nhiệt tình của họ, Tô Diên ngượng ngùng mỉm cười, mấy tháng không gặp, ít nhiều có chút không quen.
Giang Nam chủ động lấy hành lý từ tay Phó Mặc Bạch, nói: "Ông nội và cha mẹ đều đang chờ ở nhà đấy, chúng ta về thôi."