Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:40:52
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh niên xuống nông thôn đều muốn trở lại thành phố, nay có cơ hội tốt trước mắt, làm sao cô ấy không xiêu lòng?

Nhưng nếu trở về thành phố, thì cô ấy và Khương Tùng sẽ phải chia tay.

Tô Diên hiểu sự băn khoăn của cô ấy, mong cô ấy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, vì đây là chuyện quan trọng của cả đời, không ai có thể quyết định thay cô ấy cả.

Thẩm Tình tiếp tục than thở, ước gì Khương Tùng là người thành phố.

Một tuần sau.

Tô Diên nhận được thông báo, Thẩm Tình đã thu dọn hành lý, chuẩn bị về thành phố.

Đây là quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Tô Diên tôn trọng. Cô và Dương Hiểu Hồng đến nhà ga, muốn tiễn cô ấy một đoạn đường.

Ngoài họ, Khương Tùng và Khương Nguyên cũng có mặt.

Khương Nguyên đỏ hoe vành mắt, lòng đầy thương nhớ. Nhưng vì gia đình đã dặn trước, cô nhóc không dám thể hiện cảm xúc tiêu cực, chỉ biết cắn môi, lặng lẽ đứng một bên.

Khương Tùng thì giữ vẻ bình tĩnh, xách hành lý giúp Thẩm Tình, như thể hai người chỉ tạm thời xa nhau.

Thẩm Tình lén nhìn anh ấy vài lần, muốn nói lại thôi.

Dương Hiểu Hồng không chịu nổi cảnh chia ly này, không kìm được mà rơi nước mắt: "Cô về thành phố, nhớ viết thư cho chúng tôi. Dù cô sống ở đâu, chúng ta mãi là bạn!"

"Ừ, tôi sẽ viết. Chúng ta phải giữ liên lạc nhé!" Thẩm Tình cũng khóc theo, bỗng chốc không chắc quyết định của mình là đúng hay sai.

Tô Diên lấy ra một bộ sách giáo khoa cấp ba tặng cô ấy, hy vọng cô ấy tiếp tục học tập.

Nhìn những cuốn sách đó, Thẩm Tình không nhịn được cười, trêu đùa: "Em vẫn muốn chị học à? Chị đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, hơn nữa, đại học công nông binh cũng dạy kiến thức mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-208.html.]

Tô Diên mỉm cười, đáp: "Nhìn sách như thấy em, khi rảnh rỗi chị lật ra xem, đừng chỉ biết làm đẹp thôi."

"Được, chị sẽ xem! Chị cũng sẽ rất nhớ em!"

Thẩm Tình mở rộng vòng tay, ôm chặt cô một cái, sau đó lại ôm Dương Hiểu Hồng và Khương Nguyên.

Đến lượt Khương Tùng, cô ấy dần thu lại nụ cười, trong ánh mắt có chút buồn bã: "Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu gặp cô gái nào thích hợp, hãy sớm kết hôn nhé. Đừng kéo dài nữa, anh sẽ thành ông già độc thân đấy."

Khương Tùng nhìn cô ấy không chớp mắt, nhẹ nhàng dặn dò: "Em cũng vậy, lên đường cẩn thận. Có thời gian thì thường xuyên về thăm nhé."

Thẩm Tình cúi đầu, tránh ánh mắt của anh ấy, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừm". Cô ấy có quá nhiều điều muốn nói với anh, nhưng nói ra thì có ích gì? Chỉ làm người ta thêm buồn mà thôi.

Mấy người Tô Diên đứng yên lặng bên cạnh, không làm phiền khoảng thời gian cuối cùng của hai người.

Cho đến khi tiếng phát thanh trên sân ga vang lên, Thẩm Tình mới có phản ứng, chào tạm biệt từng người một.

Cuối cùng Khương Nguyên không kìm được, ôm lấy cô ấy một lần nữa nói: "Chị Tình, dù chị không thể trở thành chị dâu của em, nhưng chị mãi mãi là chị của em, nhất định phải nhớ đến em nhé!"

Thẩm Tình ôm chặt lấy cô nhóc, dùng sức gật đầu.

Mười phút sau, chuyến tàu đến thành phố Cáp Nhĩ Tân "lạch cạch lạch cạch" rời khỏi sân ga, cuối cùng Khương Nguyên bật khóc.

Trên đường về nhà, cô nhóc vẫn nức nở. Khương Tùng mặt mày căng thẳng, bất ngờ hỏi Tô Diên: "Những quyển sách giáo khoa cấp ba đó có thể tặng anh một bộ không? Anh cũng muốn xem qua."

Tô Diên hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đồng ý.

Dương Hiểu Hồng nhìn anh ấy, không hiểu nổi: "Vừa rồi anh điềm tĩnh quá, chẳng lẽ không buồn chút nào sao?"

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Khương Tùng quay đầu đối diện với ánh mắt của cô ấy, hỏi lại: "Thế cô muốn tôi làm gì bây giờ? Kéo cô ấy lại không cho đi sao? So với thôn Bạch Vân, Cáp Nhĩ Tân mới là nhà của cô ấy."

Nếu có thể trở về thành phố, ai lại muốn ở lại nông thôn làm ruộng? Ngay cả người ngốc cũng hiểu điều đó. Dương Hiểu Hồng mím môi, không nói thêm lời nào.

Loading...