Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:40:50
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ lần đầu tiên, những lần thứ hai, thứ ba tiếp tục nối dài.

Mấy ngày kế đó, hai người họ hàng đêm không ngủ, thường xuyên vận động, tận hưởng những phút giây gần gũi sau mười tháng xa cách.

Ban đầu, Tô Diên còn thấy thích thú, nhưng sau đó cô trốn thẳng sang phòng của thím Quách, không muốn ngủ chung với Phó Mặc Bạch nữa.

Thím Quách tưởng rằng họ đã cãi nhau, lựa lời khuyên nhủ: "Người ta vẫn nói, vợ chồng đầu giường cãi cuối giường hòa. Hai cháu có gì hiểu lầm thì nói ra, đừng chiến tranh lạnh, rất tổn thương tình cảm."

Tô Diên nghe lời khuyên, thành tâm tiếp thu, chủ động tìm Phó Mặc Bạch nói chuyện.

"Quy định trước đây của chúng ta không còn hiệu lực. Từ hôm nay, mỗi tuần hai lần, mỗi lần một lần. Em đã già rồi, không chịu nổi nữa."

"…"

Người đàn ông rất muốn từ chối, nhưng lại sợ làm cô tức giận, đành phải đồng ý: "Nếu em chủ động thì không tính vào, phải không?"

Tô Diên trừng mắt nhìn anh, không tin mình sẽ là người chủ động, liền đáp: "Không tính, nhưng khả năng đó bằng không."

Phó Mặc Bạch chỉ cười, không đáp.

*

Thời gian trôi qua từng ngày.

Họ chuẩn bị hành lý lên thị trấn sinh sống, vì học sinh sắp khai giảng!

Những học sinh mà Tô Diên dạy đã lên lớp tám, chỉ còn một năm nữa là thi vào cấp ba.

Cô dự định trong thời gian rảnh sẽ dẫn dắt các em học sách giáo cấp ba, làm nền tảng cho kỳ thi đại học hai năm sau.

Hiện giờ, gia đình có thêm nhiều thành viên, Phó Mặc Bạch đã tìm một ngôi nhà mới ở thị trấn, rộng rãi hơn nhiều so với trước.

Khi Tô Diên chuyển đến, cô rất thích khu vườn lớn, đi dạo một vòng đã nghĩ ngay đến việc sẽ trồng gì trong vườn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-207.html.]

Thấy cô hài lòng, Phó Mặc Bạch cũng vui vẻ theo.

Ngày khai giảng, Tô Diên phát kẹo mừng cho mỗi học sinh. Khương Nguyên bỏ kẹo vào túi, không ăn ngay như mọi khi.

Sau giờ học, Tô Diên gọi cô nhóc vào văn phòng, quan tâm hỏi: "Hôm nay em sao vậy? Có chuyện gì ở nhà à?"

Khương Nguyên ngạc nhiên khi thấy cô giáo nhìn thấu tâm tư mình.

"Cha mẹ của chị Thẩm Tình không đồng ý cho chị ấy và anh trai em ở bên nhau, họ đòi tám trăm tệ tiền sính lễ, nhưng nhà em không có số tiền lớn như vậy, nên em muốn tiết kiệm tiền."

Liên tưởng đến câu chuyện mà Dương Hiểu Hồng kể, Tô Diên hỏi: "Anh trai em và Thẩm Tình đã gặp cha mẹ chị ấy rồi à?"

"Vâng, ngay buổi gặp mặt đầu tiên đã yêu cầu số tiền đó." Khương Nguyên thở dài, trách mình còn quá nhỏ, không thể giúp đỡ gia đình.

Nghe xong, Tô Diên hiểu ra ý của nhà họ Thẩm, cốt yếu là không muốn Thẩm Tình lấy một người nông dân, nên mới đòi sính lễ cao.

Cô vỗ vai Khương Nguyên, an ủi: "Em vẫn còn là trẻ con, chuyện của người lớn không cần em phải lo. Em chỉ cần học tốt, đó mới là nhiệm vụ của em."

Nói trùng hợp cũng thật trùng hợp, chiều hôm đó, Thẩm Tình đến trường, cũng vì chuyện sính lễ.

Gần đây cô ấy rất buồn, cần một người để giãi bày.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Tô Diên dẫn cô ấy đến công viên vắng người, ngồi trên ghế bên bờ sông, hỏi: "Chị đi đâu mà trông phong trần như vậy? Có vẻ gầy hơn một chút nữa."

Nghe những lời quan tâm này, mắt Thẩm Tình đỏ hoe, nắm lấy tay Tô Diên, nức nở: "Diên Diên, em nói chị phải làm sao đây? Cha mẹ chị đòi tám trăm tệ tiền sính lễ, không bớt một đồng. Chị lớn thế này rồi, còn chưa từng thấy năm trăm tệ chứ đừng nói đến tám trăm, bảo nhà họ Khương móc ngay số tiền đó ra, họ căn bản không làm được."

Nghe Thẩm Tình kể, Tô Diên hỏi: "Vậy chị có dự định gì không?"

Lúc này, Thẩm Tình hoàn toàn im lặng, cô ấy yêu cha mẹ, cũng yêu Khương Tùng, không biết phải chọn thế nào để không tổn thương ai.

Tô Diên nhìn thấy sự do dự của cô ấy, đề nghị: "Thực ra chị có thể nói chuyện với anh Khương, vì chị, em đoán anh ấy sẽ nghĩ ra cách giải quyết."

Thẩm Tình bực bội vò đầu, còn một chuyện nữa cần giải quyết: "Cha mẹ chị đã nhờ người quen để chị về thành phố, em bảo chị nên làm sao đây?"

Loading...