Giang Phong Viễn đang đùa giỡn với bé Nguyên Nguyên, khuôn mặt đầy yêu thương.
Ba anh em nhà họ Giang cũng muốn bế đứa trẻ, nhưng bị ông ngăn lại: "Các cậu đến cả một đứa con cũng chưa có, bế cái gì?"
"…"
Là con cả lại còn độc thân, Giang Đông gãi đầu không dám lên tiếng.
Lúc này, Phó Mặc Bạch bước vào, chào hỏi từng người rồi hỏi: "Lần trước liên lạc, mọi người nói là tối nay mới đến mà, sao lại đến sớm vậy?"
Giang Đông hắng giọng, ra hiệu Giang Nam đừng nhiều lời.
"Chúng tôi còn có việc khác, nên đến sớm."
Phó Mặc Bạch không hỏi thêm, đưa chìa khóa phòng nhà khách cho họ, cũng hỏi họ có muốn đi nghỉ ngơi không.
Giang Phong Viễn dừng lại việc trêu chọc đứa trẻ, quay sang Tô Diên hỏi: "Cha có thể nói chuyện với con không? Cha có vài chuyện muốn nói với con."
Tô Diên gật đầu đồng ý, sau đó hai người vào phòng sách, ngồi đối diện nhau.
Giang Phong Viễn im lặng một lúc, nói: "Về chuyện của con, mẹ con tạm thời chưa biết. Trước đây là vì lo con đang mang thai, không tiện kích động. Giờ lại sắp đến Tết, cha muốn đợi sang năm rồi mới nói với bà ấy, con thấy được không?"
Đối với mẹ ruột của mình, Tô Diên tràn đầy mong chờ, đặc biệt khi biết bà vì mình mà sinh bệnh, cảm giác thân thiết và xúc động đó không thể kìm nén.
Cô hiểu ý ông, không có ý kiến gì.
"Nếu, con…" Tô Diên ngập ngừng, hơi ngại ngùng mở lời, sau vài giây do dự vẫn nói: "Nếu mẹ con không tiện ra ngoài, đợi các bé lớn hơn chút, chúng con có thể đến thăm bà."
Nghe cô gọi vợ mình là mẹ, mắt Giang Phong Viễn sáng lên, mím môi, nhỏ nhẹ hỏi: "Con có thể... gọi cha một tiếng cha được không? Cha mong chờ tiếng gọi này gần hai mươi năm rồi. Trước đây cha còn mơ thấy một cô bé gọi bố ngọt ngào, giờ cuối cùng cha cũng không cần phải mơ nữa."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-202.html.]
Những lời này chạm đến trái tim Tô Diên, cô nhìn ông, nín thở, sau một lúc mới nhẹ nhàng gọi: "Cha."
Giang Phong Viễn lập tức cười rạng rỡ, trong mắt ầng ậng nước mắt.
"Nghe hay quá, y như trong mơ vậy."
Tô Diên cũng rưng rưng nước mắt, mỉm cười với ông: "Cha, nếu sau này cha có yêu cầu gì thì cứ nói ra nhé, đừng dè dặt quá, chúng ta là người nhà mà."
Câu "người nhà" khiến Giang Phong Viễn cảm động, liên tục gật đầu nói: "Năm nay cha sẽ xin chuyển về Bắc Kinh, lúc đó ông nội và mẹ con cũng sẽ về cùng cha. Đợi khi con và Mặc Bạch về Bắc Kinh rồi, cha sẽ mua một căn nhà cho hai đứa, để chúng ta ở gần nhau, bù đắp lại thời gian đã mất."
Tô Diên không muốn họ phải tốn kém, vội xua tay từ chối: "Mặc Bạch đã có nhà ở Bắc Kinh rồi, cha không cần mua thêm đâu ạ, hơn nữa tạm thời con chưa thể về đó, vì con đã hứa với các em học sinh của mình sẽ dạy chúng đến khi tốt nghiệp cấp hai rồi."
Làm người phải giữ lời hứa, cô không muốn làm mọi người thất vọng.
Biết cô làm giáo viên trung học, cũng dạy dỗ học sinh rất tốt, Giang Phong Viễn cười mãn nguyện.
"Không sao, chúng ta sẽ chờ con về Bắc Kinh. Nhà vẫn cần phải mua, những thứ mấy anh trai của con có thì con cũng phải có."
"…"
Lời nói đầy khí phách của ông khiến Tô Diên ngẩn người, định từ chối lần nữa nhưng bị ông ngắt lời: "Tết năm nay, Giang Nam sẽ ở lại đây ăn Tết, nếu cuộc sống có gặp khó khăn gì, con cứ nói với thằng bé nhé."
Tô Diên không muốn họ phải lo lắng cho mình, bèn hỏi: "Điều này có ảnh hưởng đến công việc của anh ba không?"
Giang Phong Viễn đáp rất dứt khoát: "Không ảnh hưởng. Nó suốt ngày chỉ biết cắm đầu làm việc, đến đây cũng là để thư giãn đầu óc. Nếu không, não nó hỏng rồi càng khó tìm đối tượng."
Cô nghe vậy không khỏi muốn cười, thực sự tò mò tại sao đàn ông nhà họ Giang lại thích sống độc thân như vậy?
Từ Giang Phong Lĩnh cho đến Giang Đông và Giang Nam, đều là những người đàn ông độc thân, tình huống này rất hiếm gặp trong thời đại này.
Nhưng cô không hỏi ngay, mà giữ sự tò mò đó trong lòng.