Phó Mặc Bạch thì lại điềm nhiên: "Không nhận thì thôi, mai cậu giúp tôi đặt một phòng bao, bên nhà họ Giang có người đến."
"Có bao nhiêu người, cậu biết không?"
Nghĩ đến cảnh mấy anh em nhà họ Giang thay phiên hỏi thăm trên điện thoại, anh ước lượng chắc tầm bốn người.
"Cậu đặt giúp tôi phòng bao lớn nhất đi, số lượng cụ thể tôi cũng không rõ."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
"Được! Không vấn đề gì."
Về thân thế của Tô Diên, Khâu Dã biết rất rõ, không nhịn được vỗ vai anh, trêu ghẹo: "Trước đây ba ông anh vợ chưa đủ, giờ lại thêm ba người nữa, cậu cảm thấy thế nào?"
Phó Mặc Bạch lườm cậu ta một cái, trả lời: "Không có cảm giác gì, trong lòng vợ tôi, tôi mới là quan trọng nhất."
Thấy dáng vẻ tự phụ đó của anh, Khâu Dã rất muốn đả kích: "Đừng nói lớn lối quá sớm, chưa biết chừng ngày nào đó cậu sẽ không còn quan trọng nữa."
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, lười nghe cậu ta nói nhảm.
Ở phía bên kia, Tô Diên nhẹ nhàng đặt các con lên giường, rất sợ chúng tỉnh dậy sẽ khóc.
Dương Hiểu Hồng rất muốn biết cảm giác của cô sau khi làm mẹ là thế nào.
Tô Diên thành thật nói: "Có đôi khi, tôi vẫn cảm thấy chúng đang ở trong bụng mình, có lẽ là chưa hoàn toàn thích nghi."
Dương Hiểu Hồng nghe mà không hiểu lắm: "Sao lại thế được? Chẳng phải bụng đã xẹp rồi sao?"
Diệp Khiết nghe cuộc đối thoại của họ, không nhịn được cười: "Mười tháng mang thai, một buổi sinh nở, làm sao mà thích nghi ngay được, sau này cháu mang thai sẽ hiểu thôi."
Tối hôm đó.
Tô Diên và Diệp Khiết cùng các con ngủ trong một phòng lớn, còn Phó Mặc Bạch thì ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh.
Kể từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người họ phải ngủ riêng phòng. Vì có mẹ nuôi và các con ở cùng, Tô Diên rất thích nghi. Nhưng Phó Mặc Bạch thì lại trằn trọc cả đêm, rất không khỏe.
Không có cô bên cạnh, anh luôn cảm thấy lòng trống trải, rất không an tâm. Đến nỗi sáng hôm sau, anh thức dậy với đôi mắt thâm quầng, ánh mắt u ám.
Trong lúc ăn sáng, Tô Diên nhận ra sự khác thường của anh, thế là nghi hoặc hỏi: "Anh sao vậy? Tối qua không ngủ được à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-200.html.]
"Không phải, anh gặp ác mộng, chưa tỉnh hẳn."
Anh bóc xong quả trứng luộc đưa cho cô, sau đó lại bóc một quả cho Diệp Khiết.
"Mẹ nuôi, tối qua mẹ ngủ thế nào? Hai đứa nhỏ có làm phiền mẹ không?"
Diệp Khiết nhận lấy quả trứng luộc, cười nói: "Chúng rất ngoan, chỉ tỉnh dậy ba lần, ăn no rồi lại ngủ, không làm phiền chút nào."
Phó Mặc Bạch trầm ngâm một lát, nhíu mày nói: "Một đêm tỉnh ba lần cũng rất mệt mỏi, một hai ngày còn chịu được, lâu dài thì không ổn. Hay là, mẹ ngủ phòng nhỏ của con đi, con phụ trách dậy đêm cho."
Tô Diên không nghi ngờ gì, phụ họa theo: "Mẹ nuôi, Mặc Bạch nói đúng, anh ấy có thể trạng tốt, trước đây thường xuyên làm nhiệm vụ, quen việc dậy đêm. Mẹ vẫn nên đổi phòng với anh ấy đi."
"Không cần đâu, mẹ lớn tuổi rồi không cần ngủ nhiều. Thằng bé còn phải đi làm, nhất định phải nghỉ ngơi tốt."
Thấy Diệp Khiết từ chối thẳng thừng, Phó Mặc Bạch lại đưa cho bà một bát cháo nhỏ: "Sức khỏe của mẹ mới là quan trọng nhất, chúng ta vẫn nên đổi phòng đi."
Nhưng bà vẫn kiên quyết từ chối: "Đổi cái gì mà đổi? Thôi, hai đứa nghe lời mẹ! Cứ ở như thế này trước đã, vài hôm nữa tính tiếp."
"..."
Nguyện vọng không thành, Phó Mặc Bạch chỉ có thể tiếp tục một mình cô độc mà ngủ.
Mười giờ sáng.
Ba chiếc xe jeep đỗ trước nhà họ Phó, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Giang Nam bước ra khỏi xe trước, sau đó mở cửa xe cho Giang Phong Viễn, rồi đi đến ghế phụ lấy quà.
Những người từ hai chiếc xe khác cũng lần lượt bước ra, gồm vợ chồng Giang Đông và Giang Bắc, cùng với chú của họ, Giang Phong Lĩnh.
Cảnh tượng hoành tráng thế này, khiến mọi người xung quanh không khỏi xì xào bàn tán.
"Họ là ai vậy? Hình như không phải người địa phương."
"Chắc là họ hàng nhà doanh trưởng Phó thôi."
Đúng lúc có người từng nhìn thấy ảnh Giang Phong Viễn trên báo quân khu, không khỏi ngạc nhiên: "Hình như người đó là thủ trưởng Giang! Ông ấy là ai của doanh trưởng Phó nhỉ?"