Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:36:33
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiệm cơm này nằm ở nơi vắng vẻ, nếu không vì buổi gặp này, họ sẽ không biết đến sự tồn tại của nó trong thị trấn.

Ba người đứng trước cửa phòng riêng ở phía trong cùng, Giang Đông giơ tay lên, gõ cửa vài cái có nhịp điệu.

Rất nhanh cánh cửa được mở ra, nhân viên an ninh nhường đường mời họ vào.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Cảnh tượng quá nghiêm túc, khiến Tô Diên không khỏi căng thẳng.

Trong phòng có một chiếc bàn tròn, ngồi quanh bàn là ba người xa lạ, đều là những người lớn tuổi.

Phó Mặc Bạch buông tay cô, chào theo kiểu quân đội với đối phương, sau đó mới nắm tay cô trở lại.

Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa tên Giang Phong Viễn, chính là cha của Giang Đông. Ông nhìn chằm chằm vào Tô Diên, trong mắt có một chút nước mắt khó nhận ra.

"Các con ngồi đi, đừng ngại."

Tô Diên cũng nhìn ông, đoán xem ông là ai.

Giang Đông giới thiệu hai bên, cô mới biết người đàn ông trung niên là cha của Giang Đông, cũng có thể là cha của cô.

Khác với khí chất lạnh lùng của Tô Kiến Quốc, Giang Phong Viễn trông rất nho nhã và trẻ trung, không giống người sắp làm ông nội.

Tô Diên không thể không nhìn ông vài lần, muốn tìm thấy bóng dáng của mình trong ông.

Hai người còn lại ngồi quanh bàn là: cậu cả và cậu hai của Giang Đông, họ đều là quân nhân, khuôn mặt nghiêm nghị, không mấy dễ gần.

Vì Phó Mặc Bạch cũng thuộc loại người nghiêm nghị ít nói nên Tô Diên cũng không sợ họ.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều ngồi vào chỗ, Giang Đông chịu trách nhiệm điều tiết bầu không khí.

Cậu cả Giang mở lời trước: "Cháu gái, cháu đi xuống nông thôn bao lâu rồi? Ở đây đã quen chưa?"

Thực ra, tình hình cơ bản ông ấy đã biết, chỉ là tìm chủ đề để nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-191.html.]

Tô Diên nghiêm túc trả lời: "Cháu xuống nông thôn từ mùa thu năm bảy mươi ba, đã quen với nơi này lâu rồi, cháu rất thích nơi này."

Nhưng câu trả lời của cô không làm Giang Phong Viễn hài lòng, trong mắt ông thêm một chút đau lòng.

"Lúc đó là ai bắt con xuống nông thôn? Là Tô Kiến Quốc hay nhà họ Tiêu?"

Nghe ông nhắc đến nhà họ Tiêu, Tô Diên ngạc nhiên nhướng mày, điều này chứng tỏ nhà họ Giang đã điều tra mình kỹ càng, đến cả chuyện năm xưa Tiêu Kỳ hết lòng theo đuổi mình cũng biết.

"Không phải, là con chủ động xin xuống nông thôn. Con muốn đến đây để tìm cha mẹ ruột của mình."

Giang Phong Viễn nghe xong có chút nghẹn ngào, hỏi câu mà ông muốn biết nhất trong lòng: "Bao nhiêu năm qua, con sống có tốt không?"

Tô Diên nhẹ nhàng chớp mắt, nói với ông rằng mình sống rất tốt. Dù sao cô không còn là đứa trẻ, không cần phải làm nũng với cha mẹ.

Nghe câu trả lời của cô, Giang Phong Viễn trầm ngâm suy nghĩ.

Trong bữa ăn, nhân lúc cô ra ngoài rửa tay, ông hỏi Phó Mặc Bạch: "Ta biết không lâu trước đây, con đã điều tra nhà họ Giang. Vậy tức là con đã sớm biết Tô Diên là con gái của nhà họ Giang rồi?"

Đối diện với người cha vợ chuẩn chỉnh này, Phó Mặc Bạch không có ý định giấu giếm.

"Trước đây chỉ là suy đoán mà thôi, con chưa từng nói chuyện này cho Diên Diên biết."

Giang Phong Viễn nhìn anh đầy suy tư, bỗng hỏi: "Con nghĩ năm xưa Diên Diên bị mất tích là do ai? Chuyện này có liên quan gì đến Tô Kiến Quốc?"

Đã sớm dự đoán nhà họ Giang sẽ nghi ngờ Tô Kiến Quốc, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, Phó Mặc Bạch thầm bội phục trong lòng: "Con chỉ biết rằng cha Tô luôn không muốn cô ấy tìm được cha mẹ ruột, cũng không muốn cô ấy đến Đông Bắc. Còn tại sao, phần lớn có thể là vì chột dạ."

Giang Phong Viễn cau mày, định tiếp tục hỏi thì Tô Diên vừa lúc quay lại phòng bao, trên tay còn xách hai túi đồ.

Phó Mặc Bạch nhìn kỹ, lập tức đi tới, bất đắc dĩ khẽ cười: "Em cầm chúng làm gì? Không nặng sao?"

Cô đưa túi cho anh, không thấy mệt chút nào: "Em vừa gặp bọn trẻ đang vừa học vừa làm ở đây, nên mua ủng hộ một ít."

Nói xong, cô quay sang cười với Giang Phong Viễn: "Đây là đặc sản Đông Bắc, bác mang về nếm thử nhé, nếu thấy ngon, lần sau con lại gửi thêm cho bác."

Loading...