Sợ tiếng pháo làm cô và đứa bé hoảng, Phó Mặc Bạch dùng tay bịt tai cô lại, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô.
Tô Diên ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt anh, mắt cong cong: "Anh bịt tai em làm gì? Ở xa vậy âm thanh không lớn lắm. Hơn nữa em cũng gan mà, không sợ đâu."
Mãi đến khi tiếng pháo kết thúc, anh mới buông tay, nói nhỏ: "Anh biết em gan dạ, anh chỉ sợ làm hai đứa bé giật mình thôi."
Cô cười trêu anh: "Anh bịt tai em thì chúng không nghe thấy à? Sao cảm giác như anh đang 'bịt tai trộm chuông' vậy?"
Lúc này, Thẩm Tình đi tới chỗ hai người, tay cầm một túi kẹo, nói với Tô Diên: "Hiểu Hồng sợ em mệt, bảo hai người vào nhà ăn trước, đây, mang cái này cho chị họ của cô ấy, sau đó tìm chỗ ngồi ăn uống thoải mái là được rồi."
Đúng là Tô Diên hơi mệt thật, Phó Mặc Bạch nhận lấy túi kẹo, đi vào nhà ăn trước.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Trong nhà ăn có tổng cộng ba bàn tiệc, một bàn là khách bên nhà gái, Tô Diên tìm thấy chị họ của Dương Hiểu Hồng, đưa kẹo cho cô ấy.
Mọi người đều sống ở thôn Bạch Vân, rất quen thuộc với nhau. Cô ấy nhìn bụng Tô Diên, cảm thấy rất mới lạ: "Chị nghe nói em mang thai đôi, bụng lớn thế này, làm việc nhà chắc khó khăn lắm nhỉ?"
Tô Diên nghĩ một lúc, đột nhiên nhận ra từ khi kết hôn, cô rất ít khi làm việc nhà, bây giờ mang thai lại càng rảnh rỗi hơn.
Lúc này, Phó Mặc Bạch khẽ chạm vào tay cô, nói thầm vào tai cô: "Anh thấy Giang Nam và anh ba của em ở đằng kia, chúng ta qua chào hỏi Giang Nam một tiếng."
Tô Diên nhìn theo tầm mắt anh, mới phát hiện ngoài ba bàn tiệc cưới, trong nhà ăn còn có vài bàn khách lẻ, một bàn tròn phía trước có anh em nhà họ Giang và anh ba Tô.
Vừa gặp đã gặp lần nữa, thật ra cô không muốn qua, nhưng vì lịch sự cơ bản, cô vẫn đi theo Phó Mặc Bạch, tiến về phía họ chào hỏi.
Giang Nam thấy hai người thì đứng dậy, ngạc nhiên nói: "Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp hai người ở đây."
Tô Diên mỉm cười đáp lại, nói vài câu xã giao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-187.html.]
Thấy họ quen biết, trong mắt anh ba Tô hiện lên sự ngạc nhiên, Giang Tây càng không tin nổi hỏi: "Thì ra mọi người đều là người quen, duyên phận thật kỳ diệu!"
Tô Diên mỉm cười với cô ấy, vô thức liếc nhìn xung quanh, phát hiện một sĩ quan ngồi cùng bàn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Giang Nam thì đầy thắc mắc: "Hai người quen em rể tôi à?"
Tô Diên gật đầu: "Vâng, anh ấy là anh ba tôi."
Anh ấy không hiểu rõ tình hình nhà họ Tô cho lắm, nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, không nhịn được hỏi: "Là anh ba ruột à?"
Câu hỏi này làm Tô Diên im lặng một lúc, cô mỉm cười trả lời: "Không phải, tôi là con nuôi của nhà họ Tô."
Chưa kịp để Giang Nam hỏi tiếp, sĩ quan ngồi cùng bàn đột nhiên đứng lên, vóc người cao lớn đứng thẳng: "Chào hai người, tôi tên Giang Đông, là anh cả của bọn họ, rất vui được gặp hai người."
Nói xong, còn chìa tay phải về phía Phó Mặc Bạch, cử chỉ hòa nhã, tạo cho người đối diện cảm giác thân thiện.
Phó Mặc Bạch và anh ta bắt tay, đồng thời cũng tự giới thiệu mình. Lúc này, Giang Nam chen vào nói: "Anh cả tôi luôn muốn gặp cậu, hôm nay tình cờ gặp được, hay là mọi người ngồi xuống ăn bữa cơm cùng nhau đi."
"Xin lỗi, chúng tôi đến dự tiệc cưới, để lần sau gặp nhau nhé."
Giang Nam lộ vẻ tiếc nuối, đề nghị: "Vậy thì thế này, ngày mai chúng ta gặp nhau ăn một bữa cơm được không?"
Phó Mặc Bạch không trả lời ngay mà nhìn sang Tô Diên. Cô suy nghĩ vài giây rồi gật đầu đồng ý, thấy vậy Phó Mặc Bạch mới chính thức đồng ý: "Được, thời gian cụ thể thì các anh định đi."
Cuối cùng, họ hẹn nhau gặp vào trưa hôm sau.
Sau khi Tô Diên và Phó Mặc Bạch rời đi, Giang Đông hỏi anh ba Tô: "Cô em gái này của cậu là con nuôi à? Sao trước đây chưa từng nghe cậu nhắc đến thế?"
Anh ba Tô không ngờ anh ta lại hỏi vậy, cảm thấy ngạc nhiên: "Chuyện nhà em không phải bí mật gì ở đại viện, em tưởng các anh đều biết nên không nói ra."