"Ngày khổ gì? Con nói vậy là ý gì?" Trương Lan Quyên ngồi thẳng người hỏi.
Nhận ra mình lỡ lời, Tô Tiểu Tuyết mím môi, không nói thêm.
"Ôi dào, mẹ đừng hỏi nữa, dù sao mẹ cứ chờ xem, sau này người có thể khiến mẹ hưởng phúc chỉ có con, ngay cả cha con cũng không được."
Về điểm này, Trương Lan Quyên tin tưởng, nếu không trước đây cũng sẽ không cãi nhau gay gắt với Tô Kiến Quốc như vậy.
Một bên khác.
Sau khi tan làm, Tô Diên vốn định đến hợp tác xã mua bán mua ít bánh ngọt, vừa ra đến cổng trường đã thấy Diệp Khiết đứng cạnh Phó Mặc Bạch, mặt mày nhăn nhó, tâm trạng không vui.
Cô ngập ngừng, lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, nhanh chóng bước tới bên họ, cười tươi hỏi: "Mẹ nuôi, mẹ đến khi nào thế? Sao không báo trước cho con biết?"
Diệp Khiết lườm cô một cái, giọng không vui: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng không nói với mẹ một tiếng, để mẹ phải đọc báo mới biết, có phải không?"
Tô Diên ngoan ngoãn cúi đầu, không cãi một lời.
Phó Mặc Bạch thấy cô như vậy, bỗng cảm thấy buồn cười: "Mẹ nuôi, Diên Diên biết lỗi rồi, mẹ đừng chấp nhặt với cô ấy."
Thấy anh đứng ra bênh vực mình, Tô Diên rất cảm động, cũng vội vàng gật đầu: "Sau này con nhất định sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động, tuyệt đối không làm việc bốc đồng nữa, mẹ nuôi, mẹ đừng giận nữa."
Mặc dù miệng nói vậy nhưng trong lòng cô không nghĩ thế.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Thấy hai người ăn ý phối hợp, Diệp Khiết cũng nguôi giận phần nào, thở dài bất lực: "Con không biết, khi mẹ đọc bài báo đó, suýt nữa bị dọa chết. Nếu con có chuyện gì, mẹ và Mặc Bạch biết sống sao đây?"
Phó Mặc Bạch nghe vậy, rất đồng tình.
Tô Diên liếc anh một cái, nhưng trước mặt Diệp Khiết vẫn ngoan ngoãn.
"Mẹ nuôi, con dẫn mẹ đi ăn lẩu cho đỡ sợ nhé, con biết một quán lẩu rất ngon."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-185.html.]
Phó Mặc Bạch bị lườm cũng chỉ đành phụ họa theo cô: "Ta đi thôi, lái xe đến đó nhanh lắm."
Chẳng mấy chốc, xe chạy trên đường. Diệp Khiết quan tâm đến hai đứa bé trong bụng Tô Diên, lấy hai chiếc khóa trường mệnh bằng bạc ra khỏi túi xách, tặng làm quà gặp mặt.
Tô Diên nhận lấy khóa bạc, thay mặt hai đứa bé cảm ơn bà ngoại nuôi.
Diệp Khiết luôn quan sát bụng cô, nhẹ nhàng hỏi: "Bụng con càng ngày càng lớn rồi, ngoài Mặc Bạch, bên cạnh còn có ai chăm sóc con không?"
Tô Diên không nghĩ ngợi nhiều, thật thà đáp: "Anh ấy cũng không có cha mẹ, hai chúng con đã bàn, đợi khi nào bụng lớn hơn sẽ thuê một dì giúp việc, cho đến khi bọn trẻ đi nhà trẻ. Nhưng, tìm được dì giúp việc ưng ý cần thời gian, trước mắt cứ để tự nhiên thôi."
Diệp Khiết nghe xong trầm ngâm, rồi đề nghị: "Khi con ở cữ, hay để mẹ giúp con chăm sóc bọn trẻ, đợi qua tháng ở cữ, mẹ sẽ đi. Nếu không hai bé quấy lên, thật không dễ gì cho các con."
Tô Diên từ chối ý tốt của bà: "Mẹ vẫn còn phải đi làm, không cần phiền phức thế đâu, con và Mặc Bạch có thể tự lo được."
Nhưng Diệp Khiết đã tự quyết định rồi, bà lập tức đổi chủ đề.
"Tô Kiến Quốc có gọi điện cho các con không?"
Phó Mặc Bạch đáp là không.
Điều này khiến bà rất ngạc nhiên: "Theo lý mà nói, ông ta là người không có chuyện gì lại chẳng đến, gặp việc tốt thế này lại chẳng nói một lời, chuyện này có gì đó lạ."
Phó Mặc Bạch khẽ nhíu mày, nhớ lại đề nghị mà Khâu Dã từng nhắc tới...
Điều này cần một cơ hội, mà cơ hội sắp đến rồi.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến đầu tháng mười một.
Hôm đó là ngày vui của Khâu Dã và Dương Hiểu Hồng. Tiệc cưới được tổ chức tại nhà ăn của nhà khách đơn vị, ngoài họ hàng bên nhà gái, còn lại đều là chiến hữu và lãnh đạo đơn vị.
Tô Diên và Phó Mặc Bạch đến nhà khách từ sớm để giúp đỡ, không khí ở đây vô cùng náo nhiệt và vui tươi.
Thẩm Tình giúp Dương Hiểu Hồng trang điểm, chải tóc, Tô Diên phụ trách phát kẹo cho khách.