Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:35:58
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe những lời này, mọi người lập tức im lặng. Hàng xóm bên cạnh lúc này lên tiếng nói nhỏ: "Tôi nghĩ cô Tô nói đúng, dù thế nào đi nữa, mẹ của Lưu Bảo Quyên cấu kết với người ngoài bán cháu mình là không đúng, không biết họ đã làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi! Nếu con gái tôi bị bắt cóc bán đi, chắc tôi tức c.h.ế.t mất."

Lưu Bảo Phúc trợn mắt, quát vào mặt hàng xóm: "Đừng có gán tội cho mẹ tôi, bà ấy có ý tốt cả thôi! Các người đều là lũ vô ơn!"

Hàng xóm bị dọa sợ co rúm vai, không dám nói gì nữa.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Phó Mặc Bạch thấy mọi chuyện trong mắt, từ từ đi tới trước mặt Lưu Bảo Phúc: "Có gì bất mãn thì đến đồn công an nói, đừng làm loạn ở đây. Nếu không đi, tôi sẽ để anh cũng vào đó ngồi vài ngày."

Đối mặt với khí thế hùng hổ của anh, Lưu Bảo Phúc lại lùi về sau vài bước, rồi lấy hết can đảm gào lên: "Tôi không sợ anh! Có giỏi thì đánh tôi đi!"

Phó Mặc Bạch lạnh lùng nhìn ông ta, đột nhiên giơ tay lên, chỉ một động tác này đã khiến đối phương sợ đến chân mềm nhũn, mặt trắng bệch.

Vợ của Lưu Bảo Phúc vội vàng đỡ ông ta, khuyên nhủ: "Anh hùng không chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, hay là mình về trước đi, mẹ cần chúng ta mà."

Lời này đúng ý Lưu Bảo Phúc, ông ta lại chỉ vào mẹ Lý, buông một câu hăm dọa rồi nhanh chóng cùng vợ chuồn đi.

Lý Thụ tức tối, thấy mọi người xung quanh vẫn không định rời đi, lập tức vung cái xẻng, tuyên bố: "Mấy người nhìn gì mà nhìn! Tất cả đi hết cho tôi!"

Bị một đứa trẻ đuổi đi, nhiều người cảm thấy mất mặt, lời nói đầy châm biếm: "Cậu thật không biết lễ phép, bảo sao cha cậu không cần cậu."

Nghe những lời cay nghiệt đó, Lý Thụ không biểu lộ cảm xúc, đuổi hết mọi người ra khỏi sân, đến khi tất cả đã đi hết, vẻ mặt lạnh lùng của cậu nhóc mới dịu lại.

"Thưa cô thầy, cảm ơn hai người đã giúp đỡ."

Tô Diên nhìn cậu nhóc, lòng có chút phức tạp.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, Lý Thụ lại chịu đựng đãi ngộ như vậy ở thôn, thực sự quá khó khăn.

Mẹ Lý mời họ vào nhà, kể về việc Chu Bình bị bắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-182.html.]

"Bây giờ tất cả người thân bên ngoại đều trách mắng tôi, người dân trong thôn cũng chửi rủa tôi, cô Tô, cô nói xem tôi có sai không?"

Nhìn vào đôi mắt chân thành đó, Tô Diên không do dự trả lời: "Chị không sai, không cần tự trách. Phạm tội là phạm tội, không thể vì bà ấy là mẹ của chị mà lựa chọn bao che được. Nếu làm sai không bị trừng phạt, bà ấy sẽ không bao giờ nhận ra lỗi lầm của mình. Có thể còn tiếp tục bắt cóc lần thứ hai, thứ ba, cho đến khi lại bị bắt lần nữa."

Mẹ Lý nghe rất chăm chú, một lần nữa kiên định với lựa chọn của mình.

Đồng thời, phía công an cũng điều tra ra hàng loạt vụ án của một băng nhóm, mặc dù Chu Bình tham gia không nhiều, nhưng các vụ án mà bà ta tham gia không chỉ dừng lại ở vụ này.

Dù mẹ Lý có tha thứ cho bà ta, công an cũng sẽ không bỏ qua.

Vài ngày sau, khi người trong thôn biết được rằng Chu Bình còn có những hành vi phạm pháp khác, ai nấy đều sửng sốt.

Một trong số những vụ án đó còn liên quan đến vụ mất tích của cậu bé ba tuổi ở thôn bên cạnh một năm trước, khiến nhà của Lưu Bảo Phúc trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.

May mắn thay, mẹ của Lý Thụ đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà ngoại nên không bị liên lụy.

*

Sáng thứ ba.

Trường trung học thị trấn tổ chức một buổi lễ tuyên dương, Lý Thụ mặc bộ đồ sạch sẽ chỉnh tề bước lên sân khấu nhận giải.

Cậu nhóc nhận lấy bằng khen từ tay hiệu trưởng, khi phát biểu cảm nghĩ, người đầu tiên cậu cảm ơn là Tô Diên, nếu không có cô, cậu nhóc đã không có được thành tích như hiện tại.

Tô Diên đứng lặng lẽ dưới khán đài, trong lòng tràn đầy cảm động.

Sau khi xuống sân khấu, Lý Thụ còn nhận được hai phần thưởng là bộ bút vẽ và chiếc đài radio, mỗi món đều khiến cậu nhóc vô cùng trân trọng.

Các bạn cùng lớp nhìn cậu nhóc với ánh mắt ngưỡng mộ, có người đề nghị muốn xem chiếc đài radio, Lý Thụ chỉ cho họ xem một chút rồi cẩn thận cất đi.

Loading...