Liên tiếp mấy ngày liền, Lý Thụ đều không đến lớp. Cậu nhóc xin Tô Diên nghỉ phép một tuần.
Vì trong lớp có bạn học cùng thôn với cậu nhóc, nên mọi người đều biết em gái của Lý Thụ suýt nữa bị bắt cóc.
Trong khi đó, kết quả chung kết cuộc thi vẽ tranh cuối cùng đã được công bố!
Bức tranh "Thu Hoạch" của Lý Thụ đã đoạt giải nhất toàn quốc. Giải thưởng bao gồm một bộ cọ vẽ và một chiếc radio.
Radio là một món hàng xa xỉ, không chỉ khiến học sinh ghen tị mà ngay cả các giáo viên trong trường cũng thèm muốn.
Hiệu trưởng dự định chờ khi Lý Thụ đi học trở lại sẽ trao giải thưởng này, đồng thời tổ chức một buổi lễ khen thưởng.
Tô Diên rất vui mừng cho cậu nhóc, nhưng cũng rất lo lắng về tiến triển của vụ bắt cóc. Vì vậy, sau giờ làm việc, có Phó Mặc Bạch đi cùng, cô đến nhà Lý Thụ. Chưa kịp vào sân đã thấy xung quanh tụ tập đầy người, bên trong vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ.
"Lưu Bảo Quyên, mày đúng là đồ lòng lang dạ sói! Ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng hại, không sợ trời đánh thánh đ.â.m sao?!"
"Mau thả mẹ chồng ra! Nếu không hôm nay tao không tha cho mày đâu!"
Đám đông ngoài kia cũng hùa theo: "Bảo Quyên à, lòng mẹ khắp thiên hạ đều khổ, mẹ cô cũng vì tốt cho cô nên mới muốn bán con thôi, cô không thể lấy oán báo ơn như vậy được!"
"Đúng đó, làm con gái mà lại giao mẹ ruột cho công an, tôi đây lần đầu mới thấy!"
Tô Diên thực sự không thể chịu nổi nữa, cô bước lên trước vài bước, cắt ngang lời họ: "Làm ơn tránh đường, tôi cần vào trong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-181.html.]
Mọi người quay lại nhìn thấy là cô, liền nói: "Cô Tô, cô đến phân xử xem Lưu Bảo Quyên làm vậy có đúng không đi?"
Tô Diên nhìn họ, hỏi ngược lại: "Vậy các vị thấy, các đồng chí công an làm vậy có đúng không? Mẹ của Lý Thụ không phải là quan tòa, không thể phán xét tội lỗi của người khác."
Nói xong, cô đi qua đám đông bước vào sân, chỉ thấy Lý Thụ đang cầm một cái xẻng, chắn trước mẹ và em gái, giữa đôi lông mày tràn đầy sát khí.
Đối diện với cậu nhóc là cậu và mợ của Lý Thụ, cả hai đều đỏ mặt tía tai, vô cùng hung hăng.
Tô Diên bước đến giữa họ, hỏi Lý Thụ: "Mọi người không sao chứ? Họ có động tay động chân không?"
Lý Thụ thấy là cô, dây thần kinh căng thẳng mới phần nào thả lỏng, sau đó dùng sức lắc đầu: "Chúng em không sao, em sẽ bảo vệ mẹ."
Cậu của Lý Thụ tên là Lưu Bảo Phúc, thấy ở đây đột nhiên xuất hiện một nhân vật lạ, sắc mặt trở nên âm trầm: "Cô là ai? Đây không phải chuyện của cô, mau cút đi!"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Lúc này, Phó Mặc Bạch bước tới, vóc người cao lớn lạnh lùng tạo cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Lưu Bảo Phúc thấy vậy, vô thức lùi lại một bước, nghẹn cổ lớn tiếng la lối: "Đừng tưởng đông người là có thể tùy tiện bắt nạt người khác, hôm nay không cho tao một lời giải thích, tao sẽ không đi!"
Thấy ông ta ngang ngược như vậy, mẹ Lý tức giận đến phát điên: "Là công an bắt bà ta đi, ông tìm tôi có ích gì? Có bản lĩnh thì đến đồn công an mà làm loạn, gây chuyện với tôi thì có tài cán gì?"
"Có thả người hay không chẳng phải một lời của chị là xong sao? Chị chỉ cần nói với công an là đứa bé do chị giao cho mẹ tôi chăm sóc, không cần lập án, chẳng phải người sẽ được thả sao?"
Lưu Bảo Phúc nghĩ mình rất có lý, giọng nói to đến mức xung quanh ai cũng nghe rõ. Rất nhanh, tiếng bàn tán lại nổi lên, phần lớn mọi người đều cho rằng mẹ Lý không có tình người.
Nghe những lời đó, Tô Diên rất muốn che tai Lý Thụ lại, sắc mặt lạnh đi: "Mẹ của Lý Thụ mang thai mười tháng, khó khăn lắm mới sinh ra đứa bé, không ai có quyền tước đoạt quan hệ mẹ con của họ. Các người có nghĩ đến không, nếu sau này đứa bé bị cha mẹ nuôi ngược đãi, hoặc khi họ có con ruột sẽ lựa chọn bỏ rơi đứa bé. Vậy, các người còn cảm thấy những kẻ buôn người đó làm đúng không?"