Trước cổng rạp có bán nước ngọt, kem và khoai lang nướng, Tô Diên rất muốn uống nước ngọt nên kéo kéo tay áo anh.
Nếu là trước đây, anh đã chạy ngay đi mua rồi. Nhưng hôm nay anh lại chần chừ: "Ngoan, chúng ta uống nước lọc nhé, không uống nước ngọt được không?"
Nhưng cơn thèm của mẹ bầu thì mười con bò cũng không kéo lại được.
"Em chỉ muốn uống nước ngọt thôi, nếu anh không mua, em sẽ tự mua."
Phó Mặc Bạch luôn mềm lòng với cô, chỉ có thể nhượng bộ: "Uống một phần ba được không? Đồ lạnh uống nhiều dễ đau bụng."
Tô Diên miễn cưỡng đồng ý, mắt nhìn anh đi mua, không khỏi nuốt nước bọt.
Đúng lúc này, từ xa có một người đàn ông bước lại, mặt mỉm cười: "Thật tình cờ, thế mà gặp được cô ở đây."
Tô Diên nghe tiếng quay lại, vì mang thai nên trí nhớ giảm sút, không nhận ra đối phương là ai.
"Cậu là…"
"Chúng ta gặp nhau trên tàu hỏa đấy, tôi còn xin thịt kho tàu của cô nữa, nhớ không?"
Nhắc đến thịt kho tàu, Tô Diên liền nhớ ra cậu ta là ai, không khỏi đề phòng.
Xem nhiều lần gặp gỡ ngẫu nhiên là sự trùng hợp thì chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.
Có lẽ sợ cô không tin, đối phương bổ sung: "Tôi đi công tác đến đây, cô và chồng có rảnh không? Tôi mời hai người ăn cơm."
Không có chuyện gì mà lại tốt bụng, chắc chắn là gian trá. Không ai vô cớ bỏ tiền ra mời người lạ ăn cơm. Tô Diên không tin vào cái gọi là gặp gỡ định mệnh.
"Xin lỗi, tôi và chồng đã mua vé xem phim rồi, cậu đừng khách sáo quá."
Cô vừa nói xong thì Phó Mặc Bạch đã cầm một chai nước ngọt vị cam bước đến bên cô, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì xảy ra.
Tô Diên thành thật trả lời, cuối cùng hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ của đối phương.
Nhìn thấy Phó Mặc Bạch, nụ cười của chàng trai trẻ trở nên không tự nhiên lắm, cuối cùng cũng không ép buộc, chỉ để lại địa chỉ rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-177.html.]
Dõi theo bóng dáng xa dần của cậu ta, Phó Mặc Bạch lạnh giọng hỏi: "Cậu ta có hỏi gì em không?"
Tô Diên lắc đầu: "Không, cậu ta chỉ nói về chuyện mời ăn cơm thôi."
Khi phim sắp chiếu, Phó Mặc Bạch cũng không hỏi thêm nữa.
Thời này, rạp chiếu phim còn rất đơn sơ, ghế ngồi trong phòng chiếu đều làm bằng gỗ, số ghế cũng không dễ tìm.
Phó Mặc Bạch luôn cẩn thận bảo vệ cô, nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, hơn nữa để cô ngồi xuống trước.
Tô Diên ngồi xuống ghế, không quên quan sát xung quanh một vòng. "Anh đoán tên đó có quay lại không?"
"Không đâu, chúng ta xem phim đi, xem xong sẽ đưa em đi ăn ngon."
Nghe thấy có đồ ăn ngon, Tô Diên lập tức tập trung vào bộ phim, nhưng chỉ xem được một nửa thì cô đã ngủ mất.
Nhìn cô ngủ say, Phó Mặc Bạch mỉm cười. Sau đó, anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Rồi, anh dời mắt nhìn lên màn hình mờ ảo, nhưng trong đầu lại nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
"Trương Tiểu Thiên..."
Anh vẫn nhớ rõ tên người nọ, và cả bối cảnh gia đình cậu ta từng nhắc.
Điều tra một người rất dễ dàng. Chỉ sợ rằng thông tin của đối phương đã bị cố ý làm giả.
Hiện tại, tất cả hành động của đối phương đều nhằm vào thân phận của anh, có thể hắn xuất thân từ kẻ địch.
Cố ý tiếp cận họ, không biết là để trả thù anh hay muốn thông qua anh để tìm gì đó?
Dù là gì đi nữa, anh cũng phải ngăn chặn kế hoạch của đối phương từ trong trứng nước.
Bảo vệ vợ con là ưu tiên hàng đầu.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Khi phim chiếu đến đoạn cuối, Tô Diên mới từ từ tỉnh dậy, thấy mọi người xung quanh đã ra về, cô che mặt, có chút ngại ngùng: "Sao anh không gọi em dậy? Lãng phí vé xem phim rồi."
Phó Mặc Bạch nhìn cô từ trên xuống dưới, cười khẽ nói: "Không lãng phí, một vé ba người xem, thế nào cũng đáng."