Lý Thụ thấy cô liền cười đi tới, giả vờ phàn nàn: "Cô giáo, cô bé này thật khó chiều, em dỗ mãi mà vẫn không nín."
Tô Diên thu lại suy nghĩ, đi tới nhìn bé gái, nhẹ giọng hỏi: "Có phải bé đói hay muốn đi tiểu không, sao không ngủ?"
"Không phải, nhóc vừa ăn xong cũng vừa đi vệ sinh xong. Chỉ là muốn em bế thôi, cứ đặt xuống là khóc." Lý Thụ cố ý hạ thấp giọng, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Bé gái như cảm nhận được niềm vui của anh trai, cũng cười theo.
Tô Diên nhìn họ, rất lâu sau mới nghiêm túc nói: "Tiểu Thụ, sau này nếu gặp rắc rối, nhất định phải tìm cô giúp, biết không?"
Nụ cười của Lý Thụ chợt khựng lại, liên tưởng đến điều gì đó, ánh mắt thoáng buồn.
"Vâng, em sẽ làm vậy! Cô giáo, cảm ơn cô!"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cậu nhóc không tự giác mà ôm chặt em gái, rất sợ người khác cướp mất. Do đó, trong suốt bữa tiệc đầy tháng, cậu nhóc luôn bế em bé, không buông tay.
Chu Bình có hai lần muốn bế cháu mà không được, tức giận nói: "Đứa nhỏ này bị sao thế? Bà ngoại bế cháu một lát thì sao nào?"
Hiện giờ, Lý Thụ đã xem bà ngoại là đối tượng cần phòng bị, thái độ không mặn không nhạt: "Bà ngoại, cháu không mệt, bà vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một tí."
Mẹ Lý thấy vậy cũng khuyên: "Mẹ, Tiểu Thụ có ý tốt, mẹ ăn xong thì về sớm nghỉ ngơi, con của em trai còn còn chờ mẹ về chăm nữa kìa."
So với việc chăm sóc trẻ, tất nhiên kiếm tiền là quan trọng nhất. Chu Bình định ăn vạ không đi, cho đến khi thuyết phục được con gái mới thôi.
Khi khách khứa đã ra về, bà ta tranh thủ lúc không có ai, tiếp tục khuyên nhủ: "Con nghe mẹ một lời, không phải duyên phận của con, cưỡng cầu không được. Dù con không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho Tiểu Thụ. Vài năm nữa nó phải lấy vợ, đến lúc đó không có tiền, ai gả con gái cho nó? Hơn nữa, gia đình đó rất tốt, nếu đứa bé đi theo họ, chắc chắn sẽ tốt hơn ở với con."
Mẹ Lý cắn môi nghe, vẫn từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-169.html.]
"Mẹ đừng nói nữa, dù sao con cũng không đồng ý."
Thấy con gái dầu muối không ăn, Chu Bình tức giận vô cùng, rơi vào đường cùng cũng chỉ đành về nhà tính cách khác.
Một bên khác.
Tô Diên và Phó Mặc Bạch tách nhau ra ở đầu thôn Bạch Vân, cô muốn đến nhà họ Khương, hẹn Khương Nguyên vào huyện thăm mẹ nuôi. Hôm nay Phó Mặc Bạch phải về đơn vị, vài ngày tới không rảnh, không thể luôn bên cạnh cô.
Hai người hẹn gặp nhau vào chủ nhật tuần này.
Nghĩ đến vài ngày tới không gặp được vợ, lông mày Phó Mặc Bạch nhíu chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t con ruồi.
Tô Diên thấy vậy, kiễng chân, đưa tay vuốt phẳng lông mày của anh, cười nói: "Chỉ ba ngày thôi mà, đâu phải ba năm, anh có thể vui vẻ chút được không?"
Phó Mặc Bạch cúi đầu, bất ngờ ôm eo cô, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cô: "Không gặp em, anh không vui được, không thì em hôn anh một cái, tâm trạng chắc sẽ khá hơn."
Tô Diên cũng hoảng sợ bởi hành động của anh, lo lắng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thở phào.
"Anh thả em ra đi, lỡ có người đi qua thì sao?"
Hiện tại đang là mùa bận rộn nông vụ, con đường nhỏ trong thôn rất yên tĩnh, đặc biệt là gần rừng, càng tĩnh lặng hơn.
Anh vẫn không buông tay, còn ôm chặt hơn: "Sẽ không có ai đi qua đâu, ngoan, hôn anh một cái."
Anh cọ cọ cô, làm tim Tô Diên đập nhanh hơn, cuối cùng không chống cự được, đỏ mặt hôn lên môi anh, nhưng ngay sau đó, người đàn ông lại làm nụ hôn sâu hơn.
Tô Diên nắm chặt áo anh, hơi thở dần trở nên khó nhọc, cho đến khi thở không nổi nữa, anh mới tách ra trong không nỡ, trán tựa vào cô, giọng khàn khàn: "Hôn xong lại càng không muốn đi, phải làm sao đây?"