Tô Diên mỉm cười đáp lại, hỏi Lý Thụ: "Em và bà ngoại có ở đây được không? Có cần cô ở lại giúp không?"
Lý Thụ xót xa vì cô đã vất vả cả ngày, không chút do dự lắc đầu: "Không cần đâu, cô về nghỉ ngơi đi, em tự lo liệu được."
"Đúng đúng, cô nhanh về đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho họ."
Dưới sự giục giã của Chu Bình, Tô Diên và Phó Mặc Bạch rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về nhà, Tô Diên vẫn không yên tâm: "Anh có cảm thấy bà ngoại của Lý Thụ rất kỳ lạ không?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Phó Mặc Bạch vừa lái xe vừa hỏi: "Bà ấy đã làm gì?"
Tô Diên suy nghĩ kỹ rồi đáp: "Em cảm thấy bà ấy không thích em gái của Lý Thụ, trái lại hy vọng em gái là con trai."
Phó Mặc Bạch thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, từng trải qua nhiều chuyện trong cuộc sống, nghe đến đây liền hiểu ngay, anh lập tức nghiêm mặt, không nói gì.
Nhận thấy sự khác thường của anh, Tô Diên càng chắc chắn trực giác của mình là đúng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói cho em biết đi?"
Sau một lúc im lặng, anh mới mở miệng: "Có lẽ... bà ngoại của Lý Thụ cho rằng đứa bé này là gánh nặng, muốn đem nó cho người khác nuôi, so với bé gái, bé trai dễ cho người khác nhận nuôi hơn."
Anh không muốn đề cập đến từ "bán", không muốn để cô tiếp xúc với những điều quá mức đen tối kia.
Tô Diên nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Mẹ của Lý Thụ sẽ đồng ý sao? Mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, đó là đứa con mình khổ sở sinh ra, ai mà nỡ làm như vậy?"
Phó Mặc Bạch cũng không muốn nghĩ chuyện này theo hướng tồi tệ, đồng tình nói: "Có lẽ đây chỉ là suy nghĩ của bà ngoại Lý Thụ, mẹ Lý Thụ không biết chuyện này. Hoặc là chúng ta nghĩ quá nhiều, người ta căn bản không có ý định như vậy."
Tô Diên chỉ mong, thật sự là họ nghĩ quá nhiều...
Ngày hôm sau, cô xách cháo kê đến bệnh viện.
Mẹ Lý đã tỉnh, đang cho con bú, bên cạnh không có ai chăm sóc.
Tô Diên bước đến bên giường, đặt bữa sáng lên bàn rồi chào hỏi bà ấy, sau đó nhìn quanh rồi hỏi: "Bác gái và Lý Thụ đâu rồi? Sao không thấy ai ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-167.html.]
Mẹ Lý rất niềm nở với cô, cười giải thích: "Tiểu Thụ đi lấy nước nóng rồi, mẹ tôi về nhà lấy vài thứ, tối sẽ quay lại."
Nhìn thấy tinh thần của bà ấy tốt, tràn ngập tình yêu thương của một người mẹ, Tô Diên mới yên tâm.
Không lâu sau, Lý Thụ cầm bình nước nóng bước vào phòng bệnh, khi nhìn thấy cô, mắt cậu nhóc lóe lên niềm vui.
"Cô giáo, cô đến rồi?" cháo kê còn có vài cái bánh bao, nhưng
Tô Diên chỉ vào bữa sáng trên bàn, bảo cậu nhóc mau ăn.
Ngoài Lý Thụ không định động đũa.
"Cô giáo, em đã tiết kiệm được khá nhiều tiền, bữa sáng này bao nhiêu tiền, em sẽ trả cho cô."
Cậu nhóc không muốn cô phải tiêu tốn thêm nữa.
"Đây đều là do chồng cô làm, không tốn tiền."
Sợ cậu nhóc không tin, Tô Diên lại bổ sung: "Bánh bao ngoài quán không thể nhiều nhân như bánh của chồng cô được, mau rửa tay rồi ăn thử đi."
Lý Thụ vẫn không động đũa, thái độ kiên quyết: "Gạo kê và bột mì cũng phải mua, tóm lại không thể ăn không được."
Thấy cậu nhóc cố chấp như vậy, cô gần như tức đến bật cười: "Được rồi, em cứ ghi nợ, sau này đi làm rồi trả lại cho cô."
Lý Thụ rất nghiêm túc gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ khoản tiền hôm nay.
Sau đó, Tô Diên hỏi rõ ngày họ xuất viện, dự định sẽ nhờ Phó Mặc Bạch đưa họ về nhà.
Lần này, Lý Thụ không từ chối.
Trước khi Tô Diên rời đi, cậu nhóc do dự một hồi, cuối cùng lấy cớ tiễn người, cậu tìm được thời gian để nói chuyện riêng với cô.
Hai người bước ra khỏi cổng bệnh viện. Lý Thụ đứng lại dưới một cây liễu rủ, khuôn mặt đã không còn nụ cười.
Thấy biểu hiện của cậu nhóc, Tô Diên khó hiểu hỏi: "Em sao vậy?"
Cậu nhóc ấp úng một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra nỗi lo lắng trong lòng.