Trong số những người có mặt chỉ có Chu Bình đã từng bế đứa trẻ nhỏ như vậy, bà ta theo bác sĩ vào phòng phẫu thuật, Lý Thụ cũng muốn đi theo nhưng bị ngăn lại.
"Chỉ cần một người nhà vào thôi, cậu ở ngoài đợi đi."
Lý Thụ nóng nảy, hỏi bác sĩ: "Mẹ cháu thế nào rồi? Bao giờ bà ấy ra ngoài?"
Bác sĩ nhìn cậu nhóc, không đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Cậu đợi thêm chút nữa, sắp xong rồi."
Nói xong, bác sĩ nhanh chóng bước vào phòng phẫu thuật, Chu Bình cẩn thận theo sau.
Thấy Lý Thụ lo lắng, Tô Diên bước đến bên cạnh cậu nhóc, nhét một viên kẹo vào tay cậu.
"Đừng sợ, chúng ta phải tin tưởng bác sĩ."
Lý Thụ nắm chặt viên kẹo, gật đầu.
Vài phút sau, Chu Bình bế một đứa trẻ sơ sinh từ trong phòng ra, mặt bà ta cau có, không thấy một nụ cười nào.
Tô Diên thấy vậy, bước nhanh tới giúp: "Thím ơi, thím dạy tôi cách bế trẻ đi, để tôi bế giúp cho."
Chu Bình mong có người chăm sóc đứa bé này, liền nhanh chóng đưa qua, dạy cô cách bế.
Tô Diên cẩn thận đón lấy đứa trẻ, thấy nó nhăn nhúm, nhỏ bé như vậy, ánh mắt cô trở nên dịu dàng.
Phó Mặc Bạch lặng lẽ nhìn họ, trái tim cũng trở nên mềm mại hơn.
Lý Thụ cúi người gần hơn, tò mò về cô em gái này.
"Cô ơi, em bé đang ngủ phải không?"
"Đúng rồi, chúng ta nói nhỏ thôi." Tô Diên bế em bé, tay chân cứng ngắc, sợ có gì sơ suất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-166.html.]
Lý Thụ chỉ nhìn chằm chằm, hoàn toàn không dám bế.
Hành lang lạnh lẽo, người qua lại không ngừng, Tô Diên bế đứa trẻ vào phòng bệnh, ngoài Phó Mặc Bạch, những người khác vẫn ở trước cửa phòng phẫu thuật kiên nhẫn chờ đợi.
Bệnh viện thị trấn có rất ít phòng bệnh, một phòng có sáu giường, trong đó năm giường đã có người nằm. Giường của họ ở trong cùng gần cửa sổ, Tô Diên cúi người đặt đứa trẻ nhẹ nhàng lên giường, tiếp theo không biết phải làm gì.
Cô nhìn Phó Mặc Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Đứa trẻ này cứ ngủ mãi, có phải bị bệnh gì không?"
Lời cô khiến bác gái giường bên bật cười: "Các cháu yên tâm, trẻ sơ sinh mới sinh đều như vậy, suốt ngày chỉ biết ngủ, chỉ khi đói hoặc tè mới tỉnh dậy thôi."
Nghe vậy, Tô Diên thở phào nhẹ nhõm, thấy trong phòng toàn là sản phụ và trẻ sơ sinh, Phó Mặc Bạch sắp xếp xong xuôi rồi rời đi.
Bác gái là người cởi mở, chủ động bắt chuyện với Tô Diên: "Cháu là người nhà của đứa trẻ này à? Trông không giống người mới làm mẹ."
"Cháu là người nhà của đứa bé, mẹ nó vẫn còn đang trong phòng mổ." Tô Diên không giải thích thêm, ánh mắt cô vẫn dõi theo đứa bé.
Trong cuộc trò chuyện sau đó, cô biết được rằng con gái của bác gái bị khó sinh nên phải nằm viện, sáng nay mới sinh con, cũng may là mẹ tròn con vuông.
Bác gái khuyên nhủ cô rằng, phụ nữ khi mang thai đến giai đoạn cuối nhất định phải vận động nhiều, nếu không khi sinh sẽ rất khó khăn, người chịu khổ chỉ có mình thôi.
Tô Diên nghe vậy, nhẹ nhàng chớp mắt, trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh mình mang thai.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cô không khỏi có chút lo lắng, nhưng vẫn khao khát có một đứa con của riêng mình. Vì vậy, cô ghi nhớ lời của bác gái.
Lúc đó, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân sột soạt, Lý Thụ đột nhiên đẩy cửa bước vào, ngay sau đó, mẹ Lý được mọi người đưa vào phòng bệnh.
Tô Diên vội vàng bế đứa bé lên, đứng nép vào góc để tránh làm phiền họ.
Thuốc gây tê của mẹ Lý vẫn chưa hết, bà ấy vẫn còn đang mê man. Mắt thấy đã sắp đến giờ ăn, Chu Bình xoay chuyển suy nghĩ, nhẹ nhàng đuổi những thôn dân đến giúp ra về.
Lý Thụ luôn dõi theo mẹ mình, hoàn toàn không chú ý đến hành động của bà ta. Tô Diên cau mày, nhưng nghĩ đây là chuyện nhà của Lý Thụ nên không nói gì.
Đợi đến khi tiễn hết các thôn dân, Chu Bình cười tươi với Tô Diên: "Cô giáo, nếu không có việc gì thì hai người cũng về đi, ở đây có tôi lo liệu là được rồi."