Đối mặt với yêu cầu của người lạ, Tô Diên không muốn nói quá chắc chắn.
"Anh cứ nói rõ là việc gì trước đã?"
Người đàn ông lấy ra một phong bì tài liệu từ cặp công văn, đưa cho cô rồi giải thích: "Mấy ngày trước, nhà máy chúng tôi nhận được cuộc phỏng vấn từ tờ báo Bắc Kinh, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt, nhất định phải tuyên truyền sản phẩm của nhà máy. Nhưng mấy câu tuyên truyền kia tôi không hài lòng lắm. Vừa rồi vô tình nghe thấy đánh giá của cô, tôi thấy rất hay, rất chân thành. Cô có thể giúp tôi viết một đoạn tuyên truyền không? Nếu cô đồng ý, tôi sẽ hậu tạ xứng đáng."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên không ngờ là chuyện như vậy, hơi sững người, nói: "Tôi chưa từng viết loại tuyên truyền này, e là không giúp được anh rồi."
Người đàn ông nghe vậy, rất sốt ruột: "Cô không thử sao biết là không được? Nếu viết tốt, tôi sẽ trả cô số tiền này."
Nói rồi, anh ta giơ năm ngón tay, lại bổ sung thêm: "Ngoài ra còn tặng cô năm hộp kem dưỡng da, cô thấy sao?"
Năm mươi tệ cộng với năm hộp kem dưỡng da, cám dỗ này thực sự quá lớn, Tô Diên không kìm được nuốt nước bọt: "Vậy… tôi thử xem. Nếu anh thấy không hài lòng, anh cũng có thể không dùng."
"Được, được, cảm ơn cô!" Người đàn ông cười rạng rỡ, vội lấy giấy bút ra đưa cho cô.
Tô Diên nhận lấy, suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng bắt đầu viết.
Cô cảm thấy câu tuyên truyền phải làm nổi bật đặc điểm của sản phẩm, khác biệt so với các loại kem dưỡng da khác, còn phải gây được sự cộng hưởng, tốt nhất là ngắn gọn, dễ nhớ, để lại ấn tượng sâu sắc.
Bảy phút sau, cô đưa đoạn tuyên truyền ngắn gọn cho đối phương, trên mặt mang một chút e thẹn: "Anh xem thế nào? Tôi chỉ nghĩ được bấy nhiêu thôi."
Người đàn ông cầm tờ giấy đọc, càng đọc càng vui mừng, vội gật đầu khen ngợi: "Được! Quá được luôn! Đúng là thứ tôi cần! Đồng chí, cảm ơn cô!"
Nói xong, anh ta cẩn thận gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi, rồi lấy ra năm tờ tiền đại đoàn kết, hai tay đưa cho cô: "Đây là tiền cảm ơn, mong cô nhận lấy. Tôi sẽ để nhân viên bán hàng đưa cho cô năm hộp kem dưỡng da, dùng hết cứ viết thư cho tôi, tôi sẽ bán cho cô giá nội bộ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-163.html.]
Tô Diên nhận tiền, cảm ơn một tiếng, cũng choáng váng bởi niềm vui bất ngờ này. Cô chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong vài phút nhờ viết lách.
Hoắc Mạn đứng bên cạnh, cũng kinh ngạc đến sững sờ trước cảnh tượng này.
Năm mươi tệ, đó là tiền lương hai tháng của một công nhân bình thường, kiếm được dễ dàng như vậy, ai cũng sẽ vô cùng ghen tị.
"Chị giỏi quá đi! Nếu em cũng giỏi như chị thì tốt quá!"
Tô Diên cười khiêm tốn, rất muốn báo ngay tin tốt này cho Phó Mặc Bạch.
Lúc này, người đàn ông đưa cho cô năm hộp kem dưỡng da và cả thông tin liên hệ của mình.
"Đồng chí, có thể cho tôi địa chỉ của cô không? Có lẽ sau này tôi còn cần cô viết tuyên truyền giúp nữa."
Tô Diên suy nghĩ vài giây, cuối cùng viết địa chỉ cho anh ta.
Trở lại khu vực văn phòng phẩm, trên mặt cô vẫn luôn nở nụ cười. Phó Mặc Bạch thấy cô từ xa đi đến, hơi nhướng mày: "Gặp chuyện gì mà vui vậy?"
Cô tự hào giơ tay ra, khoe thành quả lao động của mình, rất tự đắc: "Đây là những gì em vừa kiếm được, sao hả, giỏi không?"
Năm tờ tiền đại đoàn kết rất nổi bật, ánh mắt Phó Mặc Bạch lóe lên sự ngạc nhiên: "Em kiếm được bằng cách nào?"
Tô Diên kể lại chuyện vừa rồi, làm cho Khương Nguyên và Lý Thụ ngưỡng mộ không thôi.
Đồng thời, Hoắc Chính Minh lặng lẽ nhìn cô, trong lòng thoáng qua một chút mất mát, thầm nghĩ: nếu lúc trước mình dũng cảm hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi…
Ánh mắt của Phó Mặc Bạch vẫn dừng lại trên người Tô Diên, không nhận ra sự khác thường của người bên cạnh.