Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:34:46
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến khi kết thúc, Tiêu Kỳ mới không kìm được hỏi Tô Diên: "Em định khi nào thì đi? Nhà họ Tô biết em về chưa?"

Đối diện với ánh mắt của anh ta, Tô Diên thật thà đáp: "Người cần gặp đều đã gặp rồi, chúng tôi sẽ đi trong vài ngày tới."

Nghe vậy, Tiêu Kỳ im lặng một lúc, nói: "Có chuyện anh muốn nói với em, nhưng chỉ muốn nói với em thôi."

Ý anh ta là, Phó Mặc Bạch không được nghe.

Tô Diên hơi ngạc nhiên, không mấy tò mò về bí mật của anh ta, dù sao cô cũng biết rõ mọi tình tiết câu chuyện.

"Tôi và Mặc Bạch không giấu nhau điều gì, anh có gì thì nói ở đây, không thì thôi."

Tiêu Kỳ lại tức giận, không kìm được nâng giọng: "Em tin tưởng anh ta như vậy sao?"

"Ừ, tôi tin tưởng anh ấy."

Ánh mắt cô kiên định, khiến Tiêu Kỳ vừa hận vừa ghen, nhưng không thể làm gì.

"Thôi được, nếu là lựa chọn của em, nói với anh ta cũng không sao, hy vọng sau này em sẽ không hối hận."

Khương Nguyên và Lý Thụ rất thức thời rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, bên trong chỉ còn lại Tô Diên và hai người đàn ông.

Tiêu Kỳ trước hết quan sát xung quanh, sau đó khẽ nói với Tô Diên: "Trước đây anh từng qua lại với Tô Tiểu Tuyết một đoạn thời gian, vô tình biết được từ cô ấy rằng em hẳn nên mang họ Khương, cụ thể làm sao cô ấy biết được, anh hỏi rồi, nhưng cô ấy quá kín miệng, cứ không chịu nói."

Phó Mặc Bạch nghe xong, bất giác nhíu mày, một vài phỏng đoán trở nên rõ ràng hơn.

"Là Khương của gừng, hay Giang của sông, anh có biết không?"

Câu hỏi này khiến Tiêu Kỳ sửng sốt: "Anh không biết, anh không hỏi, anh cứ nghĩ là Khương của gừng."

Nói xong, anh ta gãi đầu, trong mắt thoáng qua một chút ngượng ngùng.

Tô Diên lấy lại tinh thần từ trạng thái khiếp sợ, lẩm bẩm hỏi: "Cô ta nói với anh khi nào?"

Tiêu Kỳ trả lời: "Cô ấy luôn muốn đổi tên thành Tô Tiểu Tuyết, có lần nói chuyện, cô ấy bảo họ của em nên gọi là Giang Diên mới đúng, có lẽ nhận ra mình lỡ lời, sau đó dù hỏi thế nào cô ấy cũng không thừa nhận. Nhưng anh có thể thấy chắc chắn cô ấy biết một vài nội tình, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Tô Diên im lặng một lúc, không giải thích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-161.html.]

Ra khỏi tiệm cơm, cô luôn trong trạng thái thất thần.

Vì trong tiểu thuyết, nữ chính chưa từng đề cập đến chuyện này, Tô Diên luôn nghĩ rằng Tô Tiểu Tuyết không biết về thân thế của cô, bây giờ mới biết sự thật không phải như vậy, mà là cô ta cố ý giấu diếm, không muốn cô tìm lại gia đình...

Lúc này, Phó Mặc Bạch nắm tay cô, im lặng đứng bên cạnh, cũng đang suy tư chuyện này.

Hiện tại đã có hướng đi cụ thể, những việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đến khi Tô Diên hoàn hồn, họ đã về đến nhà.

"Trước khi chúng ta đi, mua ít đồ cảm ơn Tiêu Kỳ, dù sao anh ta cũng cung cấp manh mối."

Phó Mặc Bạch không ghen, chỉ gật đầu đồng ý: "Ừ, ngày mai anh đi mua với em."

Sáng hôm sau.

Họ đến tòa nhà bách hóa, ngoài việc mua quà cảm ơn Tiêu Kỳ, còn muốn mua thêm vài tấm vải để may quần áo.

So với thành phố Thanh Sơn, mẫu vải ở Bắc Kinh đa dạng hơn, các loại chất liệu đều có, Tô Diên dùng hết phiếu vải đổi được mà không hề do dự.

Phó Mặc Bạch đi theo phía sau, chỉ chịu trách nhiệm xách túi, thậm chí không thèm chớp mắt.

Dạo xong khu quần áo, họ đến khu văn phòng phẩm, Khương Nguyên chỉ vào một nhãn hiệu bút máy nói: "Cô ơi, cô không định tặng quà sao? Em thấy bút này rất tốt, rất hữu dụng."

Tô Diên nghe thấy liền nhìn qua, cũng cảm thấy khá tốt, vì thực sự không biết nên tặng gì cho Tiêu Kỳ.

Cô vừa định bảo nhân viên lấy bút ra thì bị Phó Mặc Bạch ngăn lại: "Quà tặng cho anh ta thì để anh chọn cho."

Tô Diên ngạc nhiên nhướng mày, sau đó gật đầu: "Được rồi, để anh lo, em không bận tâm nữa."

Thấy cô không phản đối, khóe miệng anh nhếch lên: "Tiểu Nguyên và Lý Thụ, mỗi đứa chọn một cây bút máy, anh tặng cho các em."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Hai đứa trẻ đồng thời mở to mắt, có chút ngạc nhiên.

"Thầy ơi, không cần đâu! Chúng em không cần."

"Chọn đi, đây là để cảm ơn vì bát thịt bò hầm hôm qua."

Nghĩ đến cảnh Tiêu Kỳ hậm hực trả tiền hôm qua, Phó Mặc Bạch rất nghiêm túc chọn quà cho anh ta.

Loading...