Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:34:43
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm phút sau, Tô Diên và Phó Mặc Bạch dẫn theo bọn trẻ đến tiệm cơm quốc doanh.

Tiêu Kỳ đã đợi ở đó, mặt viết võ hai chữ "bực bội".

Khương Nguyên lén kéo tay áo Tô Diên, tò mò hỏi: "Cô ơi, anh ấy là ai vậy? Trông có vẻ dữ dằn quá."

Tô Diên nhất thời không biết trả lời ra sao, thật khó để xác định mối quan hệ giữa anh ta với bọn họ.

Thấy vẻ mặt của Tô Diên ngơ ngác, Khương Nguyên cũng hiểu đôi phần.

Chẳng mấy chốc, mọi người ngồi vào bàn. Tiêu Kỳ tựa người vào ghế, khiêu khích nhìn Phó Mặc Bạch: "Muốn ăn gì cứ gọi, chắc ở chỗ các người cũng không có gì ngon để ăn đâu nhỉ?"

Lời vừa nói ra, Phó Mặc Bạch không phản ứng gì, nhưng ba người còn lại đều rất bất mãn.

Tô Diên liếc anh ta một cái, không thèm nể nang: "Chỗ chúng tôi sản vật phong phú, cái gì ngon cũng có, anh bớt thiển cận chút được không?"

"..." Tiêu Kỳ bị nói đến á khẩu, nhưng vì là cô nói nên không dám phát tác, đành phải dùng cách gọi món để xua tan ngượng ngùng.

Bọn họ có năm người, anh ta gọi liền sáu món một canh, hầu như toàn là những món Tô Diên thích ăn.

Ý đồ của anh ta, ai cũng nhìn thấu.

Cuối cùng, anh ta hỏi Phó Mặc Bạch: "Anh còn muốn ăn gì nữa không? Có thể gọi thêm món."

Phó Mặc Bạch nhìn vào thực đơn, không khách khí: "Vậy thì gọi thêm một con vịt quay đi. Ở chỗ chúng tôi đúng là không có gì ngon, nên muốn tranh thủ ăn chút đồ ngon cho biết."

Một con vịt quay giá 16 tệ, lương tháng của Tiêu Kỳ mới 70 tệ, anh ta mím môi, lòng đau như cắt: "Được, anh muốn ăn thì tôi gọi."

Lúc này, Khương Nguyên giơ tay lên, cẩn thận hỏi: "Chú ơi, cháu có thể gọi thêm một phần bò hầm được không? Cháu lớn thế này rồi mà chưa bao giờ được ăn thịt bò, rất muốn biết mùi vị thế nào?"

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Bò hầm cũng thuộc món ăn xa xỉ, nếu không phải thấy cô nhóc nhỏ tuổi, đáng thương, Tiêu Kỳ đã nghi ngờ cô nhóc cố tình làm khó mình.

"Chú ơi, có được không?"

Trước đó đã mạnh miệng như thế, anh ta chỉ còn cách cắn răng đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-160.html.]

Tô Diên ngồi bên cạnh nhìn thấy tất cả, không nhịn được cười.

Chẳng mấy chốc, tám món một canh đã được dọn lên. Phó Mặc Bạch gắp cho cô một ít thức ăn thanh đạm, nhẹ giọng hỏi: "Dạ dày em thế nào? Vẫn không có cảm giác thèm ăn sao?"

Sợ anh lại làm lớn chuyện, Tô Diên giả bộ như không có gì, lắc đầu: "Em không sao, hôm nay trời không nóng lắm, em thấy ngon miệng hơn rồi."

Nghe vậy anh mới yên tâm.

Cảnh hai người tình cảm thân thiết làm Tiêu Kỳ vô cùng chua xót, anh ta cố tình ngắt lời: "Lần này các anh về ở đâu? Hình như đại viện không có chỗ ở của nhà họ Phó đâu."

Từ khi ông nội Phó qua đời, căn nhà cũ đã bị thu hồi. Phó Mặc Bạch lại không thuộc đơn vị bộ đội Bắc Kinh, vì thế mọi người đều nghĩ anh không có chỗ ở, ít người biết rằng nhà họ Phó có một căn tứ hợp viện ở ngoài.

Chuyện thế này, Phó Mặc Bạch không định nói với anh ta: "Chúng tôi ở nhà khách, chỗ đó vệ sinh tốt, môi trường cũng tốt."

Nghe vào tai Tiêu Kỳ, lại nghĩ anh đang gượng ép, càng thấy không đáng cho Tô Diên.

"Nhà khách có nhiều người qua lại, ra vào nhớ chú ý. Sau này nếu anh về Bắc Kinh, tốt nhất nên xin chỗ ở trước. Chúng ta là đàn ông không sao, nhưng đừng để phụ nữ bên cạnh chịu khổ."

Phó Mặc Bạch nhìn thẳng anh ta một cái, mỉm cười lạnh lùng.

"Chuyện nhà tôi, không cần anh lo. Có thời gian rảnh, tốt hơn là nên sớm đi xem mắt kết hôn, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa."

Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm anh, nghiến răng ken két, chỉ muốn lao lên đ.ấ.m cho anh vài cú.

Phó Mặc Bạch giữ vẻ mặt bình tĩnh, không coi anh ta ra gì.

Không khí xung quanh trở nên căng thẳng, Tô Diên thấy vậy, sợ họ thật sự động tay động chân, bèn lên tiếng giải vây: "Sao mọi người không ăn đi? Thức ăn sắp nguội rồi."

Phó Mặc Bạch thu lại ánh nhìn, nghiêng người gắp thức ăn cho cô: "Nhân lúc thèm ăn thì ăn nhiều một chút. Anh và anh ta không có gì đâu."

Tiêu Kỳ cũng kiềm chế cơn giận, giả vờ cúi đầu gắp thức ăn, không để bản thân mất kiểm soát trước mặt cô.

Hai đứa trẻ làm như không biết gì, chỉ im lặng thưởng thức món ăn ngon.

Kết thúc bữa cơm, cũng xem như sóng êm gió lặng.

Loading...