"Cậu chưa thấy con gái của anh cả đâu nhỉ? Con bé rất đáng yêu, cười còn có má lúm đồng tiền nữa."
Khó mà tưởng tượng ra dáng vẻ của đứa bé, Tô Diên định trước khi rời Bắc Kinh sẽ đi thăm, tiện thể cũng đến nhà họ Tô xem qua.
Nghe cô định về nhà họ Tô, Văn Yến vội ngăn cản: "Gần đây cha không ở nhà, mình và Tô Ái Quân cũng về nhà mẹ đẻ để tránh rắc rối, cậu đừng về đó nữa, về cũng chẳng ích gì."
Không ngờ cả Tô Kiến Quốc cũng không ở nhà, Tô Diên đành hủy bỏ kế hoạch ban đầu.
Trước khi rời Bắc Kinh, cô đến thăm con gái nhỏ của Tô Ái Dân, cũng tặng một bao lì xì lớn, coi như cảm ơn Tô Ái Dân vì những giúp đỡ trước đây.
Chị dâu cả cười tít mắt, so sánh rồi mắng Tô Tiểu Tuyết một trận: "Em nói xem sao mà cô ta mặt dày thế không biết, cứ nhất định đòi tranh phòng với con gái chị. Lúc chị ở cữ, mẹ muốn chăm con giúp chị, cô ta lại ngăn cản, nói là con ai người đó chăm, người khác không có nghĩa vụ chăm sóc. Mẹ cũng nghe theo cô ta, nhất quyết không giúp chị một ngày nào! Em nói xem, đó có phải lời con người có thể nói ra không? Ở cữ vốn đã vất vả rồi, chẳng lẽ giúp chị vài ngày không được sao?"
Tô Diên ngồi bên lặng lẽ lắng nghe, không muốn tham gia. Dù sao thân phận của cô cũng nhạy cảm, nói tốt nói xấu đều không thích hợp.
Rời khỏi nhà Tô Ái Dân, cô chậm rãi bước trên con đường rợp bóng cây xanh, trong đầu toàn nghĩ về cốt truyện trong tiểu thuyết.
Bây giờ mọi thứ dường như chẳng còn gì giống như cốt truyện, tất cả đều rối tung lên.
Đang lúc mơ màng, đột nhiên có tiếng "két" vang lên, một bóng người cao to ngồi xe đạp chắn trước mặt cô, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Cô nghe tiếng hoàn hồn, sau khi thấy rõ người trước mắt, lòng nao nao: "Anh có chuyện gì không?"
Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, Tiêu Kỳ chua chát không thôi: "Em về khi nào đấy? Phó Mặc Bạch đâu?"
Tô Diên vô thức lùi về sau một bước, chỉ muốn cách vị nam chính trong tiểu thuyết này xa một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-159.html.]
"Anh ấy đang chờ tôi bên ngoài, không có gì thì tôi đi trước."
Nhưng Tiêu Kỳ vẫn chắn đường, còn muốn nhìn cô thêm một chút: "Thảo nào trước kia em cứ một mực đòi uống nông thôn, hóa ra đã bàn trước với anh ta rồi. Gả cho anh ta, em cảm thấy hạnh phúc không?"
Giọng điệu mập mờ này khiến người ta rất khó chịu, Tô Diên hơi nhíu mày: "Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi và anh ấy sống rất tốt, làm ơn nhường đường."
Bây giờ thân phận họ đã khác, bị người ta thấy cảnh này sẽ xì xào bàn tán. Cô không muốn bị bôi bác chỉ bởi chuyện này.
Nhưng Tiêu Kỳ vẫn thản nhiên, trông rất bực bội: "Lần này em về còn đi nữa không? Với năng lực của Phó Mặc Bạch, anh ta muốn về Bắc Kinh cũng dễ thôi mà nhỉ?"
Thấy anh ta còn muốn dây dưa, cuối cùng cô mấy hết kiên nhẫn, vừa định cãi lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng: "Hỏi rõ như thế làm gì? Định mời chúng tôi ăn cơm à?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Tô Diên vội xoay người, khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Phó Mặc Bạch thì nhếch môi, không còn lạnh nhạt như trước đó nữa.
Vì sự thay đổi quá rõ ràng, Tiêu Kỳ muốn bỏ qua cũng khó, lòng càng khó chịu hơn.
Thế là, ánh mắt nhìn về phía Phó Mặc Bạch của anh ta chứa thêm chút phẫn hận.
"Chẳng phải là ăn cơm thôi sao? Tôi mời, tôi sợ anh không dám đi thôi."
Phó Mặc Bạch dắt tay Tô Diên, mỉm cười, quyết định cho anh ta chút thể diện.
"Không gì không dám cả, đi thôi, vừa hay cũng sắp đến giờ cơm rồi."
Tiêu Kỳ nhìn đôi tay nắm lấy nhau của họ, bực bội vô cùng. Sau đó chỉ về phía tiệm cơm cách đây không xa, nghiến răng nói: "Tôi chờ hai người ở đó, ai không đi là cháu."
Phó Mặc Bạch cười khinh khỉnh, đáp lại một câu: "Không gặp không về."