"Nhớ chứ, hình như anh luôn mặc quân phục." Vì mỗi lần gặp đều rất luộm thuộm, nên ấn tượng rất sâu.
Thấy cô nhớ rõ như vậy, Hoắc Chính Minh cười rạng rỡ, nhưng lại có chút buồn bã.
"Tôi nghe nói em đi làm thanh niên trí thức ở Đông Bắc, ở đó có tốt không?"
"Tốt lắm, phong tục ở đó giản dị, tôi rất thích nghi." Tô Diên lịch sự đáp, chỉ coi đó là lời chào hỏi bình thường.
Hoắc Chính Minh do dự một lúc, rất muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cửa phòng đọc sách lúc này mở ra, ông cụ Hoắc dẫn Phó Mặc Bạch bước ra, trên mặt nở nụ cười.
Thấy Giang Nam cũng ở đây, ông cụ giới thiệu với Phó Mặc Bạch: "Đây là cháu trai của lão Giang, vừa từ tỉnh Quảng Đông trở về, hai cháu làm quen đi."
Phó Mặc Bạch nghe xong, gật đầu chào.
Giang Nam cũng đứng dậy, ánh mắt mang theo chút tò mò.
Giới thiệu xong, ông cụ gọi Hoắc Chính Minh: "Lại đây, lát nữa đấu với Mặc Bạch một trận."
Hoắc Chính Minh không dám trái ý ông nội, gãi đầu bước tới, thái độ trở nên lạnh nhạt: "Đấu gì ạ? Bắn súng?"
Trong nhiều hạng mục, anh ta chỉ tự tin về b.ắ.n súng, trước mặt Tô Diên, anh ta không muốn thua.
Ông cụ quay sang nhìn Phó Mặc Bạch, muốn hỏi ý anh.
Anh thản nhiên đáp: "Cháu sao cũng được."
Tô Diên chưa từng thấy anh b.ắ.n súng, trong mắt đầy hứng thú.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Rất nhanh, mọi người chuyển đến trường bắn.
Cô lén kéo vạt áo anh, hỏi nhỏ: "Anh b.ắ.n s.ú.n.g thế nào? Trước giờ em chưa nghe anh nói."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-155.html.]
Phó Mặc Bạch đi bên cạnh cô, giả vờ lo lắng: "Tạm được thôi, không phải sở trường."
Thấy anh thế này, Tô Diên tin thật, sợ anh mất mặt, nhẹ giọng an ủi: "Chúng ta trọng tinh thần tham gia, không thắng cũng không sao."
Anh không nhịn được xoa đầu cô, nhếch môi cười: "Anh sẽ cố không thua anh ta, em có nên cổ vũ cho anh không?"
Cô ngẩn ra một lúc, chợt nghĩ đến điều gì đó, mặt đỏ lên, véo cánh tay anh: "Nhiều người như vậy, em không muốn."
Phó Mặc Bạch nhướng mày, cười khẽ, rồi ghé sát tai cô hỏi nhỏ: "Anh chỉ muốn em nói vài lời cổ vũ thôi, sao lại phải lén lút?"
"…" Tô Diên nghẹn lời, đối mặt với ánh mắt trêu chọc của anh, cô mới nhận ra mình bị trêu, chỉ muốn đánh anh vài cái.
"Lười nói chuyện với anh, đừng nói với em nữa." Nói xong, cô quay đầu không thèm để ý anh.
Họ đi ở cuối đoàn người, Phó Mặc Bạch thấy vậy, nắm tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ, nhỏ giọng dỗ: "Vợ à, anh sai rồi. Lát nữa anh sẽ thể hiện thật tốt, không để em thất vọng, giờ cười với anh một cái đi?"
Tô Diên không chịu nổi chiêu này của anh, mềm lòng quay đầu lại, giả vờ dữ dằn: "Được rồi, nếu anh thua, xem em cười nhạo anh thế nào."
"Vâng, anh sẽ cố không để em cười nhạo."
Mười phút sau, Phó Mặc Bạch và Hoắc Chính Minh đứng vào vị trí chỉ định, trong s.ú.n.g mỗi người có năm viên đạn, không xa là vòng tròn bia ngắm.
Phó Mặc Bạch nhường Hoắc Chính Minh b.ắ.n trước.
Hoắc Chính Minh cũng không khách sáo, giơ s.ú.n.g ngắm về phía trước, không khỏi nín thở.
Dưới ánh nhìn của mọi người, sau vài tiếng "đoàng đoàng", không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Anh ta hạ súng, vô thức nhìn về phía Tô Diên, thấy ánh mắt cô một mực dừng trên người Phó Mặc Bạch, lòng dâng lên một chút mất mát.
Năm phát đạn thì bốn phát trúng hồng tâm, nhưng ông cụ Hoắc vẫn không mấy hài lòng với kết quả này.
Tiếp theo đến lượt Phó Mặc Bạch, chỉ thấy anh mím nhẹ đôi môi mỏng, thẳng lưng, ánh mắt sáng rực. Anh giơ s.ú.n.g lên, chỉnh góc độ rồi bắn, "đoàng đoàng" liên tiếp mấy tiếng không chút do dự, toàn thân tỏa ra sự sát phạt quyết đoán chỉ thấy trên chiến trường.
Ông cụ Hoắc thấy vậy, mỉm cười mãn nguyện.