Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:47
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lát sau, bốn người mang hành lý vào trong nhà, Phó Mặc Bạch sắp xếp phòng cho họ, cũng dặn dò: "Khi không có người lớn ở nhà, dù ai đến cũng không được mở cửa."

Bọn trẻ nhìn quanh, gật đầu đồng ý, nhưng tâm trí không đặt vào lời dặn dò. Nhìn một lúc, Khương Nguyên không kìm được cảm thán: "Cô ơi, Bắc Kinh thật tuyệt! Sau này lớn lên, em nhất định sẽ lấy chồng ở Bắc Kinh!"

"??"

Tô Diên trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm.

"Em nói lại lần nữa, ý là gì?"

Khương Nguyên lặp lại, không quên giải thích: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cùng lắm là em tìm việc ở thị trấn. Muốn sống ở Bắc Kinh, chỉ có thể lấy chồng Bắc Kinh, cô thấy đúng không?"

Tô Diên dở khóc dở cười: "Đợi em học xong cấp ba, có khi nhà nước khôi phục kỳ thi đại học, em nên học hành chăm chỉ, tự mình vươn lên tốt hơn bất kỳ gì khác."

Lý Thụ cũng phụ họa: "Cô nói đúng, suốt ngày nghĩ đến chuyện lấy chồng, cho dù lấy được chồng Bắc Kinh, cậu cũng không có tiền đồ."

Nghe vậy, mặt Khương Nguyên sầm lại, lập tức nổi giận: "Lý Thụ, cậu nói lại lần nữa xem?! Có tin tôi đánh cậu không!"

Chẳng mấy chốc, hai đứa trẻ rượt đuổi nhau, biến mất không dấu vết. Tô Diên cười bất lực, cầm giẻ lau đi vào phòng mình.

Cô và Phó Mặc Bạch ở phòng chính, diện tích khoảng ba mươi mét vuông, rất rộng rãi.

Bên trong toàn đồ gỗ, bàn trang điểm, giường đôi đủ cả.

Cô lau dọn bàn trang điểm, rồi đến tủ quần áo. Mọi thứ dưới tay cô đều trở nên sáng bóng rực rỡ.

Phó Mặc Bạch đi theo cô làm trợ thủ, vô cùng tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.

Không lâu sau, hai đứa trẻ cũng tham gia vào đội ngũ quét dọn. Mọi người cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ ngôi tứ hợp viện.

Đến giờ ăn tối, Phó Mặc Bạch mua mười lăm cái bánh bao thịt ở tiệm cơm quốc doanh gần đó. Mọi người mệt mỏi cả ngày, ăn rất ngon miệng.

Đêm hè, ngồi dưới giàn nho, Tô Diên ngắm nhìn sao trời, vô cùng thích ý. Người đàn ông cầm quạt hương bồ phe phẩy quạt cho cô, ánh mắt đầy yêu thương: "Ngày mai em định làm gì? Có kế hoạch gì không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-150.html.]

Tô Diên quay sang hỏi: "Em muốn dẫn bọn trẻ đến Thiên An Môn, anh có rảnh không?"

Chuyến đi này ngoài cuộc thi vẽ, việc quan trọng nhất là điều này, Phó Mặc Bạch đồng ý đi cùng họ.

"Mai anh sẽ mượn một chiếc xe jeep, như vậy đi đâu cũng tiết kiệm được nhiều thời gian, các em cứ ở nhà đợi anh."

Thấy anh định về quân khu mượn xe, Tô Diên đề nghị: "Hay chúng ta mời mấy đứa Tôn Tiểu Hổ ăn một bữa cơm đi, họ chưa được ăn tiệc mừng đám cưới của chúng ta nữa."

"Được, chuyện này anh lo."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Trời càng tối, Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng bóp ngón tay cô: "Chúng ta về ngủ đi, ngoài này nhiều muỗi lắm."

Nghĩ đến trong viện còn có hai đứa trẻ, Tô Diên thấy cần phải nhắc anh: "Ngủ thì được, nhưng không được làm gì khác, không thì em sang ngủ với Khương Nguyên."

Phó Mặc Bạch nhìn cô đăm đăm, cười khẽ: "Trong đầu em nghĩ gì thế? Yên tâm, tối nay anh không làm gì đâu."

Nghe anh hứa, Tô Diên mới yên tâm. Vài phút sau, cô theo anh vào nhà, rửa mặt rồi lên giường.

Giường đôi của họ rộng khoảng hai mét, bốn phía treo rèm lụa nhẹ nhàng, gió thổi qua đẹp lung linh.

Tô Diên mặc một chiếc váy liền màu trắng sữa, đôi chân dài trắng nõn quỳ trên giường, cúi người gài rèm vào dưới đệm, định dùng nó làm màn chống muỗi.

Theo động tác, đào ngọt đung đưa trước mắt Phó Mặc Bạch.

Phó Mặc Bạch bị mê hoặc, không thể rời mắt, nuốt ực nước miếng.

Chưa kịp gài hết rèm, anh đã vươn tay ôm eo cô, đồng thời đặt nụ hôn lên tai cô, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.

Tô Diên bị ép chịu đựng sức nặng, nhỏ giọng trách móc: "Chẳng phải anh nói là không làm gì khác sao?"

Anh cắn nhẹ vành tai cô, cười khẽ: "Em cứ coi như chó sủa, chỉ nghe tiếng thôi đi."

Tô Diên khẽ cắn môi: "..."

Loading...