Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:45
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

May mà bọn trẻ rất nghe lời, dù người có đông thế nào cũng không bị tách ra.

Khi họ bước ra khỏi ga, Khương Nguyên và Lý Thụ đều bị kinh ngạc bởi cảnh sắc trước mắt.

Đường phố rộng rãi, xe cộ tấp nập. Cao ốc khắp nơi, thật khí phái hơn Thanh Sơn rất nhiều!

Trở lại chốn xưa, Tô Diên hít thở sâu, cảm giác như đã trải qua một thế hệ. Tâm trạng cô khá phức tạp, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh.

Phó Mặc Bạch nắm tay cô, mỉm cười: "Đi nào, anh dẫn em đi xem nhà mới của chúng ta."

Sau đó, bốn người lên xe buýt, nửa tiếng sau mới đến nơi.

Nói ra cũng trùng hợp, vừa xuống xe buýt, họ gặp lại chàng trai trẻ đã xin thịt kho tàu trên tàu hỏa.

Chàng trai thấy họ, ngạc nhiên hỏi: "Sao mọi người lại ở đây? Cũng sống ở khu này à?"

Khu này hầu hết là khu tập thể, Tô Diên chỉ đến đây một lần, cô không trả lời ngay mà nhìn sang Phó Mặc Bạch.

Phó Mặc Bạch quan sát mọi hành động của cậu ta, sinh lòng cảnh giác: "Chúng tôi đến thăm người thân, còn cậu?"

Chàng trai cười hì hì đáp: "Nhà tôi ở ngay phía trước, mọi người cứ nói tên Trương Đại Môi, ai cũng biết ông ấy, ông ấy là cha tôi. Tôi tên là Trương Tiểu Thiên, biệt danh là Cẩu Đản, mọi người ai cũng biết."

"Phụt" một tiếng, Khương Nguyên bị chọc cười, nghĩ thầm người này thật thú vị, ngay cả biệt danh cũng dám nói ra.

Phó Mặc Bạch nghe vậy, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ dẫn Tô Diên và mọi người rời đi.

Cho đến khi không còn nhìn thấy chàng trai kia, Tô Diên mới dám nhỏ giọng hỏi: "Anh đang nghi ngờ thân phận của cậu ta à?"

Nhìn cô thận trọng như vậy, Phó Mặc Bạch không nhịn được bật cười: "Đừng lo, chỉ là cảnh giác bình thường thôi, hiện tại chưa phát hiện điều gì bất thường."

Tô Diên âm thầm thở phào: "Anh làm em sợ c.h.ế.t khiếp, em cứ tưởng gặp phải gián điệp rồi chứ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-149.html.]

"Không phải không có khả năng đó, gặp hai lần trong một ngày, điểm này đáng nghi. Dù cậu ta là ai, mọi người cũng phải cảnh giác, không nên dễ dàng tin tưởng người khác."

Khương Nguyên và Lý Thụ ngoan ngoãn gật đầu, liệt chàng trai kia vào danh sách đối tượng cần quan sát kỹ.

Họ đi qua hai con hẻm, cuối cùng dừng lại trước cổng một ngôi tứ hợp viện.

Nhìn ngói xanh gạch đỏ, cửa gỗ sơn đỏ trước mắt, Tô Diên ngạc nhiên đứng yên tại chỗ: "Đây là nhà của anh à?"

"Không, là nhà của chúng ta."

Phó Mặc Bạch lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là bức bình phong chạm khắc hai con rồng tranh ngọc.

Đi tiếp vào bên trong, có hòn non bộ và mấy cây hồng.

Đây là một ngôi tứ hợp viện hai gian hai sân, nhìn quanh, sạch sẽ ngăn nắp, cổ xưa trang nhã, mỗi nơi đều toát lên bề dày lịch sử.

Tô Diên chớp nhẹ lông mi, vẫn không dám tin đây là nhà của họ.

Thấy bọn trẻ dừng lại ở hòn non bộ không chịu đi, cô kéo Phó Mặc Bạch qua một bên hỏi: "Sao nhà anh lại lớn thế này?"

Nhắc đến chuyện này, Phó Mặc Bạch trầm mặc một lúc, rồi kể lại.

Hai mươi năm trước, ông nội Phó từng cứu một thương nhân, sau này thương nhân đó định cư nước ngoài, muốn bán lại ngôi nhà cũ nhưng không có người mua. Thấy ông ta vội vàng muốn bán, ông nội Phó tốt bụng, đã bỏ hết tiền của rồi vay mượn thêm để mua lại ngôi nhà này.

Cũng vì nó, nhà họ Phó suýt gặp tai họa.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Nghe xong, Tô Diên hơi buồn bã. Phó Mặc Bạch ôm vai cô, nhẹ giọng nói: "Đây sẽ là nhà của chúng ta ở Bắc Kinh, chúng ta cùng nhau giữ gìn nó."

"Vâng."

Cô dựa đầu vào vai anh, bắt đầu mơ mộng về tương lai tươi đẹp.

Loading...