Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:39
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thế cũng được, ôi ~ Tiểu Hắc này rốt cuộc chọc ai ghét, còn phải chịu thiệt thòi này."

Phó Mặc Bạch giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, nghiêm túc đảm bảo: "Trong ba ngày, anh nhất định sẽ giải quyết xong chuyện này, trả lại tự do cho Tiểu Hắc, được không?"

Tô Diên gật đầu, vì vậy tâm trạng khá lên một chút.

Ngày hôm sau.

Lãnh đạo cấp trên tìm đến Phó Mặc Bạch, chỉ vì chuyện ngày hôm qua.

"Bác gái đó tìm đến tận chỗ tôi rồi, bà ấy tuổi đã cao, cậu đừng chấp nhặt với bà ấy."

Phó Mặc Bạch mím chặt môi, im lặng không nói, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.

Lãnh đạo thấy vậy, nhướng mày hỏi: "Cậu nói gì đi chứ, thế nào? Còn muốn cứng đối cứng với người ta à?"

Lần này, cuối cùng Phó Mặc Bạch cũng lên tiếng.

"Bà ấy muốn thế nào? Nếu là xin lỗi, tôi không sai. Càng không thể bồi thường phí thuốc men."

Thấy anh không xin lỗi cũng không bồi thường tiền, thái độ còn rất cứng rắn, lãnh đạo tức giận nói: "Thêm một người bạn tốt hơn thêm một kẻ thù, cậu không thể nói vài câu dễ nghe, dỗ dành bác gái đó à?"

"Không thể." Phó Mặc Bạch từ chối dứt khoát, không để lại chút đường sống nào.

Điều này khiến lãnh đạo tức giận, cũng không muốn quản nữa: "Đi đi đi, cậu muốn làm gì thì làm! Tôi thật là ăn no rỗi việc lo chuyện bao đồng!"

Phó Mặc Bạch bước ra khỏi văn phòng, trầm ngâm một lúc, đi đến thao trường tìm Khâu Dã.

"Cậu biết Dương Thiết Phong ở đâu không? Dẫn tôi đi gặp anh ta."

Dương Thiết Phong là con trai của bà cụ đó, cho đến hiện tại vẫn luôn ở ẩn.

Khâu Dã nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Vừa rồi lãnh đạo bảo cậu bồi thường xin lỗi à?"

"Ừm, có lẽ là sợ phiền phức, nên muốn dĩ hòa vi quý."

Phó Mặc Bạch nói nhẹ nhàng, hoàn toàn không để ý vì chuyện này mà làm lãnh đạo tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-146.html.]

Là người bạn tốt nhất, Khâu Dã hoàn toàn ủng hộ anh, dẫn anh đến văn phòng của Dương Thiết Phong.

Bên kia, tại trường học.

Tô Diên đang chấm bài, thỉnh thoảng còn thất thần.

Trong lòng nghĩ đến những chuyện trong đại viện, không biết Tiểu Hắc bị nhốt trong phòng có quen không? Còn nữa, lãnh đạo cấp trên có gây áp lực cho Phó Mặc Bạch không?

Dù sao chuyện này không xảy ra với bản thân, người bình thường đều nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục cầm một lá thư, bước nhanh vào, hào hứng nói: "Cô Tô, có tin vui nè! Lý Thụ lớp cô đoạt giải rồi!"

Trong văn phòng, tất cả các giáo viên không hẹn mà cùng nhìn về phía ông, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Tô Diên đứng lên, vội hỏi: "Có phải là bức tranh 'Cày Bừa Vụ Xuân' lần trước đoạt giải không?"

Chủ nhiệm giáo dục đưa thư cho cô, vẫn rất kích động: "Đúng! Chính là nó, giải nhất! Cả ba tỉnh Đông Bắc chỉ có một!"

Ở thị trấn nhỏ của họ, có thể đạt được vinh dự này, quả thực là tổ tiên phù hộ!

Tô Diên cúi đầu nhìn nội dung trong thư, trên mặt nở nụ cười xán lạn: "Tốt quá, nếu Lý Thụ biết được chắc sẽ vui lắm cho xem."

"Lần thi này, vì Lý Thụ đạt giải nhất nên nhà trường rất coi trọng! Vòng chung kết diễn ra trong kỳ nghỉ hè tại Bắc Kinh, tôi đã bàn với hiệu trưởng, muốn cô dẫn cậu nhóc đi thi, cô có vấn đề gì không?"

Tô Diên ngước mắt, chỉ do dự một chút rồi đồng ý: "Không vấn đề gì, tôi rất quen thuộc Bắc Kinh, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu nhóc."

Nghe vậy, chủ nhiệm giáo dục cười hài lòng.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Buổi tối, sau giờ làm việc.

Tô Diên kể tin vui này cho Phó Mặc Bạch nghe, anh khẽ nhướng mày: "Em định đi Bắc Kinh?"

"Vâng, chỗ đó đâu phải đầm rồng hang hổ, có gì mà phải sợ." Giờ cô đã là người đã kết hôn, nhà họ Tô không thể làm gì cô được.

Phó Mặc Bạch nghĩ một lúc, rồi nói: "Anh sẽ đi cùng các em, nếu không anh không yên tâm."

"Em là người trưởng thành, có gì mà không yên tâm chứ? Anh vẫn nên ở lại làm việc chăm chỉ đi."

Nhắc đến "công việc", cô đột nhiên nhớ lại chuyện hôm qua, lo lắng hỏi: "Lãnh đạo có làm khó anh không?"

Loading...