Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:37
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Diên cũng rất tò mò, người nhà họ Hứa đang nghĩ gì? Tại sao đột nhiên lại liên lạc với họ?

Hứa Khánh Dương thu lại nụ cười, nói rất chân thành: "Thực ra cha mẹ em vẫn luôn quan tâm đến anh họ, chỉ là họ không giỏi biểu đạt tình cảm, nên mấy năm gần đây mọi người ít liên lạc hơn."

Phó Mặc Bạch hơi cười khẩy, lười để ý. Tô Diên thấy vậy, cười giải vây: "Cậu đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi, tôi đi vào bếp nấu cơm, hai người nói chuyện trước nhé."

Nói xong, cô bước nhanh ra khỏi đây, muốn để hai người họ nói chuyện riêng, nếu có thể giải tỏa khúc mắc thì tốt nhất.

Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Hứa Khánh Dương không khỏi căng thẳng, nụ cười cũng trở nên không tự nhiên: "Anh, anh định khi nào trở về Bắc Kinh? Với khả năng của cha vợ anh, về Bắc Kinh chắc không khó chứ?"

Phó Mặc Bạch liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Câu hỏi này là cậu muốn biết? Hay là cha cậu muốn biết? Hoặc là… tham mưu trưởng Tô muốn biết?"

Hứa Khánh Dương bị hỏi ngẩn ra, ngay sau đó mặt đỏ bừng, vội vàng phủ nhận: "Là em muốn biết, không liên quan gì đến họ, anh đừng hiểu lầm."

"Tôi hiểu lầm gì? Dù có là họ muốn hỏi, chẳng phải cũng rất bình thường sao?"

Đối diện với sự công kích của anh, Hứa Khánh Dương không khỏi toát mồ hôi hột, gần như không chống đỡ nổi, cảm giác như quay lại hồi còn nhỏ làm đàn em của anh vậy.

"Anh, em đến đây chỉ để ôn chuyện, không có ý gì khác, nếu anh không muốn gặp em, em có thể đi ngay bây giờ."

Thấy anh ta muốn chơi trò lấy lui làm tiến, Phó Mặc Bạch cười mỉa: "Vậy thì đi đi, không tiễn."

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-145.html.]

Liên tục bị nói chặn họng, Hứa Khánh Dương cứng đờ, do dự giữa việc đi hay không đi, cuối cùng không chịu nổi bầu không khí áp lực này, đứng dậy chào tạm biệt ra về.

Khi Tô Diên nấu đồ ăn xong, đi ra gọi họ ăn cơm thì thấy trong phòng khách chỉ còn lại một mình Phó Mặc Bạch: "Ủa? Em họ anh đâu rồi?"

"Đi rồi." Người đàn ông ngồi đó đọc sách, thậm chí không ngẩng đầu lên.

Nhận ra tâm trạng anh không tốt, Tô Diên không hỏi nhiều, mà bảo anh dọn đồ ăn ra ăn cơm.

Hôm nay món ăn rất phong phú, bốn món mặn một món canh, hai người ăn không hết.

Phó Mặc Bạch dọn bát đũa xong, gắp cho cô một miếng đậu hủ, thản nhiên nói: "Sau này Hứa Khánh Dương có đến, không cần phải quá khách sáo với cậu ta. Duyên phận đã đứt thì không thể nói nối là nối lại được."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Thấy anh chủ động nhắc đến, lúc này Tô Diên mới hỏi: "Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai nhà đột nhiên không qua lại nữa?"

Người đàn ông im lặng một lúc, trả lời: "Sau khi ông nội anh qua đời không lâu, có người lan truyền tin đồn nói ông từng phạm sai lầm nghiêm trọng. Dù ông không còn, nhưng người thân vẫn còn, nhà họ Phó phải chấp nhận hình phạt mới xong chuyện. Những người họ hàng đó của anh đã cắt đứt quan hệ với anh vào lúc ấy. Sau này, may mắn có ông cụ Hoắc giúp đỡ, anh mới có thể nhập ngũ, nhà họ Phó cũng không phải chịu oan ức."

Trước hôm nay, Tô Diên chưa từng nghe về những chuyện này, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa.

"Thảo nào hồi đó anh không nói với ai, tự chạy đi nhập ngũ, hóa ra là vậy."

Nếu không có sự xuất hiện của Hứa Khánh Dương, Phó Mặc Bạch chưa bao giờ nghĩ đến việc kể cho cô những chuyện này, những điều không vui trong quá khứ, anh không muốn nhắc lại, nên chuyển đề tài: "Ngày mai để Tiểu Hắc ở trong nhà nhé, nếu chúng ta không ở nhà, cố gắng đừng để nó ở ngoài sân."

Tô Diên khó hiểu: "Tại sao chứ? Nó không cắn người cũng không sủa, ở trong sân nhà mình cũng là phạm pháp à?"

Cô càng nói càng kích động, mặt đỏ bừng lên. Phó Mặc Bạch bị dáng vẻ của cô chọc cười, kiên nhẫn giải thích: "Chúng ta không thể không có lòng phòng người, lỡ ai đó có ý xấu cho nó ăn thứ không nên ăn, đến lúc đó biết tính sao?"

"..." Tô Diên sững lại, lúc này mới phản ứng, thực sự có khả năng đó.

Loading...