Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:26
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi chiều, họ tiếp tục đến thăm ba hộ gia đình khó khăn khác, giúp dọn dẹp nhà cửa, đến hơn bốn giờ chiều mới tập trung lại tại văn phòng ủy ban thôn.

Trưởng thôn Vương Đại Trụ thấy họ không chạy theo hình thức mà thực sự giúp đỡ người dân, cuối cùng trên khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười, viết hai bức thư khen ngợi giao cho Tô Diên.

"Nếu sau này còn có những hoạt động như thế nữa, các cháu có thể đến bất cứ lúc nào, đúng là thôn chúng tôi hơi nhiều mẹ góa con côi thật, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nhé."

Được sự công nhận và cảm ơn của ông, các học sinh rất vui mừng. Hơn nữa, hoạt động vừa học vừa làm hôm nay cũng thành công rực rỡ, đổi được hơn năm mươi quả trứng gà!

Tô Diên đề nghị: mọi người có thể mang trứng gà về nhà, hoặc chờ bán trứng lấy tiền, tùy ý lựa chọn.

Hầu hết các học sinh chọn bán trứng, không ai muốn ăn những quả trứng này.

Trên đường về, Tiêu Chấn Sơn nhìn những quả trứng, nảy ra một ý tưởng: "Cô Tô, tôi có thể mua hai mươi quả trứng với giá thị trường không?"

Tô Diên khẽ nhướng mày, suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, đồng thời cô nhận ra có thể không cần ra chợ bán trứng mà có thể tiêu thụ số trứng này ngay trong trường học.

Đúng như dự đoán, hôm sau khi nghe nói cô có trứng không cần phiếu, các giáo viên các môn khác tranh nhau mua, chưa đầy mười phút, toàn bộ số trứng đã được bán hết!

Nhờ kinh nghiệm lần này, cứ nửa tháng một lần, Tô Diên dẫn dắt học sinh đến các làng tiến hành vật đổi vật.

Trong thời gian này, cô còn nhận được một gói bưu phẩm từ Bắc Kinh gửi đến, là Văn Yến gửi, ngoài mấy bộ quần áo mới, còn có rất nhiều đồ ăn, kèm theo một bức thư.

Trong thư nhắc đến một vài chuyện của nhà họ Tô sau khi trở về Bắc Kinh. Tô Kiến Quốc vì muốn Triệu Tiểu Tuyết đi xuống nông thôn, không ngần ngại cãi nhau một trận ra trò với Trương Lan Quyên.

Không biết Triệu Tiểu Tuyết đã hứa hẹn với bà ta điều gì, lần này Trương Lan Quyên rất kiên quyết, không nghe lời Tô Kiến Quốc, nhất định giữ Triệu Tiểu Tuyết ở lại Bắc Kinh.

Hai vợ chồng họ chiến tranh lạnh với nhau suốt nửa tháng mới hòa giải. Cuối cùng, Triệu Tiểu Tuyết không phải đi xuống nông thôn, nhưng phải dọn ra khỏi đại viện quân khu, được Tô Kiến Quốc gửi vào một trường Đại học Công Nông Binh, sống trong ký túc xá.

Ngoài ra, Tiêu Kỳ và cô ta đã chính thức chia tay, nhà họ Tiêu đang sắp xếp đối tượng mai mối, sợ rằng anh ta sẽ lại gây ra chuyện phiền phức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-140.html.]

Đọc thư xong, Tô Diên không khỏi nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết, nhận ra những sự việc bây giờ đã rẽ khỏi quỹ đạo ban đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã đến giữa tháng sáu.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Phó Mặc Bạch đã đi được hơn hai tháng, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, Tô Diên lại nhớ đến anh, nhưng cô hiểu rõ, là vợ của một quân nhân, việc chịu đựng nỗi nhớ nhung này là điều không thể tránh khỏi.

Một ngày sau giờ học.

Khương Nguyên khoác tay cô ra khỏi cổng trường, đang bàn luận tối nay nên ăn gì.

Đột nhiên, một chiếc xe jeep dừng trước mặt họ, Tô Diên ngẩn ngơ vài giây, trong mắt lóe lên vô số cảm xúc, tựa như những vì sao lấp lánh, cuối cùng hóa thành niềm vui sướng.

Chỉ thấy, ngay giây sau, người đàn ông bước xuống xe, bộ quân phục màu xanh, thần thái nghiêm nghị, dáng đứng vẫn thẳng tắp như tùng.

Anh sải bước đến chỗ cô, cuối cùng đứng lại trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình.

Tô Diên bị anh nhìn đến mức đỏ mặt, cô cố gắng bình tĩnh hỏi: "Anh về từ khi nào thế?" Có nhớ cô không?

Vì có Khương Nguyên ở đó, cô không tiện hỏi câu sau.

Nhưng Phó Mặc Bạch lại chẳng ngại ngần, cứ thế kéo tay cô, ôm chặt cô vào lòng.

"Sáng nay anh mới về, anh rất nhớ em."

Nghe giọng nói khàn khàn quen thuộc của anh, Tô Diên ngẩn ra một chút, vô thức ôm chặt lại anh, quyến luyến cảm nhận hơi ấm và mùi hương quen thuộc mà anh mang đến.

"Em cũng rất nhớ anh."

Hành động thân mật của hai người thu hút ánh nhìn của nhiều người xung quanh, Khương Nguyên thấy vậy bèn lặng lẽ rời đi, không muốn ở lại làm bóng đèn.

Loading...